Thông tin tài liệu:
“Thưa quý bà rất đáng kính, câu chuyện tôi kể đây hoàn toàn khác với những câu chuyện bà đã nghe. Hai hoàng tử kể chuyện trước tôi đều mỗi người mất một con mắt đơn thuần do hậu quả của số mệnh, còn tôi bị chột thì lại do chính lỗi lầm của mình, tự mình gây nên tội, tự mình rước vạ vào thân như chuyện tôi kể hầu bà nghe sau đây: “Tôi tên là Agib, con một quốc vương tên là Cassib. Sau khi phụ vương băng hà, tôi lên nối ngôi và vẫn đóng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
CHUYỆN KỂ CỦA TU SĨ KHỔ HẠNH THỨ BA, CON VUA Nghìn lẻ một đêm Chương 11CHUYỆN KỂ CỦA TU SĨ KHỔ HẠNH THỨ BA, CON VUA “Thưa quý bà rất đáng kính, câu chuyện tôi kể đây hoàn toàn khác vớinhững câu chuyện bà đã nghe. Hai hoàng tử kể chuyện trước tôi đều mỗingười mất một con mắt đơn thuần do hậu quả của số mệnh, còn tôi bị chộtthì lại do chính lỗi lầm của mình, tự mình gây nên tội, tự mình rước vạ vàothân như chuyện tôi kể hầu bà nghe sau đây: “Tôi tên là Agib, con một quốc vương tên là Cassib. Sau khi phụvương băng hà, tôi lên nối ngôi và vẫn đóng đô tại nơi cha tôi đã trị vì. Kinhthành này toạ lạc trên bờ biển, có một hải cảng vào loại đẹp nhất và an toànnhất. Nó còn có một công xưởng khá lớn đủ khả năng cung cấp thiết bị chomột trăm năm mươi chiến hạm luôn luôn sẵn sàng phục vụ khi cần thiết.Ngoài ra còn trang bị cho năm chục thương thuyền vận tải hàng hoá và cũngtừng ấy những du thuyền nhỏ nhẹ để đi dạo và vui chơi trên mặt nước.Vương quốc tôi còn có nhiều thành phố tráng lệ với vô vàn hải đảo lớn, hầuhết đều nằm trong tầm nhìn của kinh đô. Đầu tiên, tôi đi thăm các tỉnh. Sau đó tôi cho vũ trang hạm đội và đituần du các đảo để động viên các thần dân của mình hăng hái làm tròn tráchnhlệm. Trở về một thời gian, tôi lại đi tuần du và những chuyến đi về ấy đãho tôi hiểu biết về nghề hàng hải và thấy yêu thích nó. Vì vậy tôi quyết địnhlàm một chuyến đi thám hiểm xa ngoài những hòn đảo của mình. Để thựchiện dự định đó tôi cho chuẩn bị mười chiếc tàu rồi giương buồm khởi hành. Bốn mươi ngày đầu thuận buồm xuôi gió nhưng đến đêm thứ bốnmươi mốt thì bị ngược gió dữ dội và một cơn bão mạnh tưởng chừng muốnnhận chìm cả đoàn thuyền chúng tôi. Tuy nhiên, lúc trời hửng sáng thì cũnglà lúc gió cũng dịu dần, mây tan và trời đẹp. Chúng tôi ghé vào một hòn đảo,đừng lại hai ngày để nghỉ ngơi lấy lại sức. Rồi lại tiếp tục ra khơi. Sau mườihôm lênh đênh trên mặt biển, chúng tôi hy vọng nhìn thấy đất liền vì cơnbão vừa qua đã làm tôi thay đổi ý định ra lệnh cho quay trở về. Tôi chợtnhận thấy là người hoa tiêu bị lạc phương hướng không biết là tàu mình hiệnđang ở đâu. Tôi ra lệnh cho một thuỷ thủ leo lên đỉnh cột buồm cao nhất đểthăm đò thì gã báo cho biết là về phía phải và bên trái xa tít tận chân trời chỉthấy mênh mông trời và biển. Nhưng về phía trước mặt, phía mũi con tàuthấy có một mảng đen lớn. Nghe thấy vậy, người hoa tiêu mặt biến sắc, một tay dứt khăn trên đầuném xuống sàn tàu, tay kia tự tát vào mặt mình và kêu to: - Ôi! Bệ hạ, chúng ta nguy mất rồi! Không một ai trong chúng ta thoátkhỏi hiểm nguy này. Với tất cả kinh nghiệm của mình, tôi không sao có thểbảo đảm cho chúng ta thoát hiểm được. Nói xong hắn nức nở khóc như một người biết chắc mình không saotránh khỏi chết. Sự tuyệt vọng cả y gieo hoang mang cho toàn thể mọi ngườitrên tàu. Tôi hỏi vì lý do gì mà y lại tuyệt vọng tới vậy. - Than ôi! Tâu bệ hạ - Hắn đáp- Cơn bão đã đánh lạc hướng chúng taquá xa cho nên chỉ đến trưa ngày mal thôi là chúng ta sẽ tới gần cái mảngđen đó chẳng có gì khác là một quả núi màu đen, là một mỏ nam châm ngaylúc này đang hút đoàn tàu chúng ta vì những chiếc đinh và sắt thép cấu tạocon tàu. Ngày mai khi chúng ta tôi gần nữa thì sức hút nam châm càngmạnh, mạnh đến nỗi là tất cả nhũng chiếc đinh ở sườn tàu sẽ như bị rút rabay đến dính vào quả núi. Các tàu của chúng ta sẽ bị vỡ tan và đắm ngay tạichỗ. Sườn phơi ra phía biển của quả núi này dính vô vàn nhũng chiếc đinhsắt của không biết bao nhiêu tàu bè mà nó làm cho đắm. Do đó mà lực hútcủa quả núi này mỗi ngày lại mạnh hơn lên. Núi này người hoa tiêu nói tiếp- vô cùng hiểm trở. Trên đỉnh núi có một cái vòm bằng đồng nguyên chất,những cột chơng cũng.bằng đồng. Trên đỉnh vòm nhô lên một con ngựa đúcđồng nguyên khối, cưỡi trên lưng ngựa là một kỵ sĩ, ngực che một tấm chìtrên đó có khắc hình bùa phép. Theo truyền thuyết, tâu bệ hạ, thì bức tượngnày là nguyên nhân chính của sự đắm chìm không biết bao nhiêu tàu bè vàbao nhiêu con người đã tử nạn ở chốn này. Và tai hoạ vẫn còn cứ kéo dàicho tới khi nào lật đổ được pho tượng đó. Người hoa tiêu kể xong lại khóc và tất cả đoàn thuỷ thủ cũng sụt sùikhóc theo. Bản thân tôi, tôi không tin là mình tới ngày tận số. Tuy vậy, mỗingười đều cùng lo cho mình cách riêng để tự bảo vệ. Và trong cái tình thếchưa biết ngã ngũ ra sao họ đi chúc lẫn cho nhau, cho những ai may mắnsống sót. Sáng hôm sau chúng tôi nhìn thấy rõ quả núi đen và với những điềuđã nghe biết, chúng tôi càng thấy nó thật rùng rợn. Đến buổi trưa, quả núi đãxích lại khá gần và đúng như lời người hoa tiêu đã báo trước, chúng tôi nhìnthấy những chiếc đinh và tất cả những thứ gì bằng sắt đều nhất loạt rời tàu,bay vèo vèo về phía quả núi. Lực hút của nam châm cực mạnh đã làm chonhững thứ bằng sắt này đập mạnh vào sườn núi tạo thành một thứ âm thanht ...