Gần 11 giờ đêm, anh bạn phòng tôi mới mò về tới nhà. Anh vừa ra ga đón người yêu.Trông khuôn mặt sáng ngời đầy mãn nguyện của anh, chắc chắn kịch bản của tôi đã thành công mỹ mãn… Chả là, anh bạn tôi có cô người yêu quê tận Quảng Nam, hiện đang theo học khoa quan hệ quốc tế trường Nhân Văn trong Sài Gòn
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
“Chuyêngia” về nụ hôn“Chuyên gia” về nụ hônGần 11 giờ đêm, anh bạn phòng tôi mới mò về tới nhà. Anh vừa ra ga đón ngườiyêu.Trông khuôn mặt sáng ngời đầy mãn nguyện của anh, chắc chắn kịch bản củatôi đã thành công mỹ mãn…Chả là, anh bạn tôi có cô người yêu quê tận Quảng Nam, hiện đang theo học khoaquan hệ quốc tế trường Nhân Văn trong Sài Gòn. Họ quen nhau vào đầu xuân nămngoái khi các sinh viên của khoa cô được cử ra ngoài Bắc giao lưu cùng với sinhviên Học viện. Chẳng biết có phải họ yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên hay không?Nhưng sau cái vụ giao lưu ấy anh bạn tôi bắt đầu biết tương tư. Thời gian thấmthoát trôi, tình yêu của họ cứ lớn dần. Dù kẻ trong Nam, người ngoài Bắc nhưngkhông vì khoảng cách mà tình yêu của họ thiếu vắng sự lãng mạn.Cứ mỗi buổi sớm, cô nàng lại nháy máy gọi anh bạn tôi dậy đánh răng, rửa mặt, ănsáng rồi đi học. Học về họ nhắn tin qua lại, hỏi han, tán ngẫu đủ thứ chuyện trênđời. Thời tiết ở Sài Gòn thế nào, anh bạn tôi nắm rõ hơn cả đài khí tượng vì cứ 15phút lại được cô nàng cập nhật một lần. Còn cô bạn gái thì biết rõ anh bạn tôi cómất chiếc áo mầu trắng, chiếc nào đã bị đứt khuy, chiếc nào đã mặc quá một tuầnkhông giặt, hay cả việc từ nhà tới trường có bao nhiêu chiếc đèn đỏ, chiếc nào phảiđợi lâu hơn. Buổi tối trước khi đi ngủ, người theo đạo thì cầu nguyện, còn anh bạntôi lại phone cho cô nàng để được nghe giọng nói ngọt ngào, âu yếm của tình yêurồi mới “an tâm” đi ngủ. Tất nhiên họ không quên trao cho nhau những nụ hônnồng thắm. Có lẽ cả hai đều không biết nhưng tôi thì biết chắc anh bạn tôi đanghôn rất say đắm chiếc điện thoại và bên kia đầu dây cô gái chắc cũng vậy. Tôithầm nghĩ thật may cho anh, nếu tổng đài tính cước chuyển những chiếc hôn đó,chắc anh bạn tôi có nước sạt nghiệp mất.Sự lãng mạn không chỉ có vậy, đỉnh cao của nó là quyết định vượt ngàn vạn dặmxa xôi để từ Nam ra Bắc thăm người yêu của cô gái. Thế mới biết tình yêu khônghề có biên giới. Thế mới biết tình yêu mãnh liệt hơn người ta tưởng. Tất nhiên, đểđược ra Hà Nội cô gái đã phải nói dối mẹ rằng ra Bắc ăn cưới một chị người quen.Sẽ là rất “hư” nếu đó không phải là lời nói dối vì tình yêu. Và nếu có trách thì phảitrách các cụ trước vì các cụ đã mách nước cho chúng ta rằng “yêu nhau cởi áo chonhau” về nhà mẹ có hỏi thì bảo “qua cầu gió bay”.Cái ngày em ra Hà Nội, được anh bạn tôi tính ngược từng ngày. Sự kiện này vớianh chẳng khác gì việc nước nhà chuẩn bị hàng năm trời cho những sự kiện lớn.“Mọi việc phải chu đáo, mọi việc phải hoàn hảo” – Anh bạn nói với tôi thế. Và vôhình chung, tôi lại được mời làm kiến trúc sư cho những kế hoạch “ăn chơi, ngủ,nghỉ” của cô gái trong những ngày cô tá túc tại thủ đô.Gì chứ mấy chuyện chơi bời, ăn uống thì tôi sành hơn anh bạn nhiều. Thế nên tôivui vẻ nhận lời ngay. Không để anh thất vọng, 2 ngày sau tôi đã có ngay một kịchbản chi tiết, từ việc chơi ở đâu, ăn ở đâu tới kế hoạch tập huấn và tổng duyệt cũngđược cụ thể hoá đến từng giờ, từng phút.Anh bạn tôi có vẻ hài lòng lắm. Những có lẽ điều mà anh bạn tôi lo lắng nhất lúcnày là….là…. Thấy anh bạn tôi ấp úng khi hỏi chuyện về nụ hôn đầu tiên. Con traihai mấy tuổi đầu rồi mà nhắc tới chuyện “hôn hít”, mặt lại cứ đỏ phừng phừng cảlên. Trông anh bạn tôi đến là tội nghiệp.Tôi bất đắc dĩ lại trở thành “chuyên gia” tư vấn cho anh về nụ hôn. Tôi mất cả buổiđể “giảng” cho anh ta về sự ra đời và phát triển của nụ hôn, chỉ cho anh ta biết cóbao nhiêu kiểu hôn và kiểu nào đang thịnh hành nhất giới trẻ hiện nay. Anh ta cóvẻ say mê hứng thú với “bài giảng” của tôi lắm. Được thể tôi càng thể hiện mình.Nào là hôn má, hôn mắt, hôn môi, rồi thế nào là kiểu hôn kiểu “chòng ghẹo”, thếnào là kiểu hôn “đóng băng” hay thế nào là kiểu hôn Eskimo… Nhưng có lẽ anhbạn tôi thích thú nhất với “nụ hôn kiểu pháp” – một kiểu hôn đòi hỏi một “kĩ thuậtcao”, phải có sự đồng điệu, nhịp nhàng giữ hai người trong từng hơi thở. Nụ hônthành công sẽ mang lại cảm giác bay bổng, thanh toát và tâm hồn hai người sẽquyện hoà vào nhau.… “Sao nhìn mình như người mất hồn vậy?”. Câu hỏi của anh bạn làm đứt ngangdòng suy nghĩ. Từ nãy tới giờ tôi đứng như khúc gỗ nhìn anh ta. Tại có bao giờthấy anh bạn tôi lại vui vẻ đến lạ kỳ như thế đâu.Chẳng nhịn được sự tò mò, tôi liền hỏi dồn dập. “Sao, có đúng theo kịch bảnkhông? Có “pha” nào lỗi không”. Anh bạn cười sung sướng, dường như chẳng để ýtới câu hỏi của tôi. Càng làm tôi háo hức, chẳng khác hồi còn bé đứng ngõ đón mẹđi chợ về.Mãi rồi, anh ta mới chậm rãi thuật lại. “Em vừa từ trên tàu bước xuống, mình chạyđến, tặng em bó hoa và…và ôm em vào lòng….”- Woà, vậy là đúng kịch bản rồi còn gì. Thế còn nụ hôn kiểu hàn quốc thì sao? Tôigặng hỏi tiếp.- Lúc đó đông người quá, mình ngại nên chẳng dám hôn: Anh bạn trả lời mà miệngvẫn cười tươi. Tôi thấy nghi nghi. Không lẽ vỡ kế hoạch thật. Nhưng anh ta làngười không biết nói dối mà.- Trời ạ! Thế là đánh mất ...