CỔ ĐẠO KINH PHONG Tác giả: Cổ đạo kinh Hồng Phần 3: Tây hồ sơ ngộHàng Châu, cổ thành nổi tiếng nhất Giang Nam, xinh đẹp phồn hoa, phong cảnh như bức tranh. Xưa thường nói về Hàng Châu sông ngòi màu mỡ, đất đai phì nhiêu, kỳ trân dị bảo tụ họp, thương gia cũng hội tụ. Có thể nói địa linh nhân kiệt. Đại thi nhân Bạch Cư Dị thời Đường từng viết bài thơ [ Nhớ giang nam ] : Giang nam hảo Phong cảnh cựu tằng am Nhật xuất giang hoa hồng thắng hỏa Xuân lai...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
CỔ ĐẠO KINH PHONG Phần 3 CỔ ĐẠO KINH PHONG Tác giả: Cổ đạo kinh Hồng Phần 3: Tây hồ sơ ngộHàng Châu, cổ thành nổi tiếng nhất Giang Nam, xinh đẹp phồn hoa, phong cảnhnhư bức tranh. Xưa thường nói về Hàng Châu sông ngòi màu mỡ, đất đai phìnhiêu, kỳ trân dị bảo tụ họp, thương gia cũng hội tụ. Có thể nói địa linh nhân kiệt.Đại thi nhân Bạch Cư Dị thời Đường từng viết bài thơ [ Nhớ giang nam ] :Giang nam hảoPhong cảnh cựu tằng amNhật xuất giang hoa hồng thắng hỏaXuân lai giang thủy lục như lamNăng bất ức giang nam?Giang Nam đẹpPhong cảnh đã từng amÁnh nắng hoa sông hồng tựa lửaChiều xuân sông nước biếc như hàmHá chẳng nhớ Giang Nam?(Bản dịch: Nguyễn Chí Viễn)Khi hồi tưởng về Giang Nam, nhớ nhất là Hàng Châu.Sơn tự nguyệt trung tầm quế tửQuận đình chẩm thượng khán triều đầuHà nhật canh trùng du?( không biết dịch thơ)Mà vẻ đẹp Hàng Châu lại đều ở Tây hồ:Dục bả tây hồ bỉ tây tửĐạm trang nùng mạt tổng tương nghiTây hồ khá sánh cùng Tây tửNhạt phấn nồng son thảy tuyệt vời .(Người dịch: Nam Trân)Tây hồ xưa nay là nơi thi sĩ văn nhân du ngoạn sơn thuỷ, không tiếc bút mực vănchương. Đến Giang Nam, không thể không đi Hàng Châu, mà đến Hàng Châu,không thể không đến Tây hồ.Hiện tại, đang trên đường đi thẳng đến Tây hồ, có một vị thiếu niên đang đi tới.Một thân lam sam, thân hình thon dài dong d ỏng cao, đầu buộc khăn bạch vũ, màykiếm mắt sáng, hai mắt ẩn giấu tài hoa, khuôn mặt tuấn lãng mang theo vài phầnngây thơ, lại mang theo vài phần hiếu kỳ, phía sau đeo một thanh trường kiếm,nhìn qua thập phần phong cách cổ xưa.Vị thiếu niên này họ Sở tên Phong, Sở Phong.Hắn không nhanh không chậm đi tới, bầu trời bỗng nhiên phần phật nổi lên mưanhỏ, người đi đường đều đi tìm nơi trú mưa, Sở Phong lại thần sắc vui vẻ, cườinói: Người ta nói Tình hồ bất như vũ hồ (cảnh hồ lúc mưa đẹp hơn lúc tạnh)không nghĩ tới lần đầu tiên tới thưởng thức Tây hồ thì gặp cảnh vũ hồ, ông trờithật đúng là quan tâm.Hắn mặc cho mưa phùn bay lất phất vào vai, thản nhiên tự đắc đi tới ven hồ, chỉthấy từng con sóng nằm phía dưới con đê dài, chính là Tô Đê xuân hiểu (Buổisáng mùa xuân trên đê Tô) Trên đê từng bụi dương liễu chen bên bờ, từng cànhliễu xanh tươi cong cong buông xuống mặt hồ, trong cơn gió nhẹ khẽ chập chờn,lay động, cùng ảnh phản chiếu của mặt hồ kếp hợp thành khung cảnh rất thú vị.Trên đê có sáu cây cầu vòm, bởi vì mưa phùn rơi xuống, trên đê cảnh liễu tưạ nhưkhói, hơi nước không mông, bao vây xung quanh sáu cây cầu vòm, thật không hỗlà lục kiều yên liễu, tựa như tranh vẽ. Trong màn yên liễu còn thỉnh thoảng ngheđược tiếng oanh hót, thanh lệ uyển chuyển.Xa xa là cảnh tượng sơn sắc không mông, thanh đại hàm thúy, phong kỳ thạch tú,lâm hác u thâm.Sở Phong dựa vào lan can mà nhìn, chỉ thấy mặt hồ từng đợt sóng nhỏ bập bềnh,lá sen một màu xanh biếc, gió hồ êm dịu khẽ lướt nhẹ trên mặt, hương sen lượnquanh thấm vào thân thể, tuyệt vời nhất là trong hương sen còn ẩn chứa hươngrượu nhàn nhạt, làm cho người không uống đã say.Thì ra tại bên bờ hồ có một tác phường ủ rượu, gọi là Khúc Uyển, hương rượu hòatheo gió đưa lên, cùng với hương sen, tươi mát mà thanh nhã, phải gọi là KhúcUyển phong hà.Sở Phong vừa thấy tửu phường này, nhất thời hưng phấn không ngớt, lập tức bướcđi qua, càng tới gần tửu phường, càng cảm thấy hương rượu lao tới mũi, làm saycả lòng người.-Rất thơm,rất tinh khiết!Sở Phong nhịn không được khen ngợi một câu.Tửu phường xếp đặt một loạt vò rượu, từng vò rượu cũng dùng lá sen bao đậy, hếtsức đặc biệt.-Tiểu nhị, cho ta một hũ rượu lâu năm!Sở Phong vừa vào tửu phường, mở miệng reo lên.Trông giữ tửu phường chính là một lão chủ tiệm và một tiểu nhị rất trẻ.Tiểu nhị vừa nghe Sở Phong muốn mua rượu, liền sắc mặt tươi cười hỏi:-Khách quan, Phong hà khúc u của tiểu điếm chúng ta xa gần đều nghe tiếng, rấttinh khiết. Ngài muốn lâu bao nhiêu năm?Cái gọi là lâu bao nhiêu năm chính là chỉ được ủ bao nhiêu năm.-Càng lâu càng tốt!Sở Phong nói.-Được!Tiểu nhị lập tức cầm lấy một vò rượu, mở nắp che, hương rượu lập tức bay rangoài.-Khách quan, hũ này thế nào?Tiểu nhị hỏi.Sở Phong thoáng ngửi, lắc đầu, nói:-Cái này chỉ có năm năm, đổi hũ lâu năm hơn.-Khách quan quả nhiên là người biết thưởng thức rượu.Tiểu nhị vừa cười lại cầm ra một vò rượu, mở nắp, hương rượu hũ này càng thêmtinh khiết.-Khách quan,hũ này thế nào?Tiểu nhị lại hỏi.Sở Phong ngửi ngửi, lại lắc đầu nói, nói:-Hũ này chỉ có tám năm, chưa đủ, chưa đủ lâu.-Khách quan thực sự là người biết phẩm rượu!Tiểu nhị nói liền chuyển tới một nơi, dè dặt bưng ra một vò rượu, chụp lấy cái nắpche, cười nói:-Khách quan, ngài xem hũ này thì thế nào?Sở Phong lại ngửi ngửi, nở nụ cười, nói:-Hũ này cũng chỉ là ủ được mười năm, còn muốn lâu năm hơn nữa.Tiểu nhị ngạc nhiên nói:-Khách quan, hũ này là lâu nhất của tiểu điếm rồi.Sở Phong lại lắc ...