Danh mục

Cô gái đến từ hôm qua, tình yêu đến từ quá khứ...

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 111.08 KB      Lượt xem: 4      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

“ Em đã cố gắng nói với mình rằng…Khi em đã trót thích anh, thì sẽ quyết định bày tỏ tình cảm đó cho dù anh không thích em hay xảy ra bất cứ điều tồi tệ nào đó đến với em, nhưng em sẽ không hối hận… Chỉ cần anh hiểu em…
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cô gái đến từ hôm qua, tình yêu đến từ quá khứ... Cô gái đến từ hôm qua, tình yêu đến từ quá khứ...“ Em đã cố gắng nói với mình rằng…Khi em đã trót thích anh, thì sẽ quyết địnhbày tỏ tình cảm đó cho dù anh không thích em hay xảy ra bất cứ điều tồi tệ nào đóđến với em, nhưng em sẽ không hối hận… Chỉ cần anh hiểu em… dù anh có thểkhông thích em…”“Đôi lúc cuộc sống có nhiều điều trớ trêu…Mà em không hề biết được điều đó, em đã quá ngây thơ…Chỉ biết thích anh nhưthế, cho đến khi….”***Tôi…Một con bé ngây thơ và đôi lúc vô tư, bề ngòai có lẽ phải nói tôi có đôi chút trẻ conso với lứa tuổi của mình, năm nay tôi vừa tròn 17 tuổi.Tôi có một cái tên rất ngộ, mà tôi thấy nó vừa ngộ vừa thú vị… Thái Ni, cái tênnghe có vẻ giống một nữ diễn viên xinh đẹp nào đó của Hồng Kông hay TrungQuốc, Đài Loan gì đó…Tôi cũng vừa nhận ra điều thú vị về của tên mình năm vào lớp 10 khi vừa nghe côgiáo dạy Anh Văn nói về từ này, thật ra từ tiếng Anh của nó là “tiny”, mang ýnghĩa bé nhỏ…đọc ra là “ thái ni”…Giờ tôi cũng đã hiểu tại sao ba mẹ đã đặt cho tôi cái tên này, tôi có vóc dáng khánhỏ, chắc cao khoảng 1m55, mái tóc đen óng dài ngang lưng, đôi mắt thì lúc nàocũng tròn xoe. Nhìn ra so với tụi con gái trong lớp thì tôi cũng đến nỗi quá nhỏ…Nhìn đi nhìn lại, đám bạn thân đều có bạn trai, tôi cũng không biết chúng có bạntrai vì chúng yêu sớm hay đơn giản chỉ là quen ai đó để có người tâm sự…Suy cho cùng đến giờ tôi cũng không thể không tự ngẫm nghĩ cái từ “ yêu” là cáikhỉ khô gì…Thật kỳ cục, bọn chúng rãnh rang lắm sao chứ ? Học thì khônglo…Chỉ tòan yêu đương nhảm nhí…Mọi thứ sẽ không có gì đáng nói cho đến khi, tôi nhìn thấy anh….***Khi cả nhà tôi vừa chuyển đến ở một khu phố mới, tất cả mọi thứ đều xa lạ vớitôi…Tuy là hàng xóm mới nhưng mọi người rất thân thiện với gia đình tôi… Nhưng tôikhông bao giờ quên hôm ấy, khi ấy tôi đang phơi đóng đồ ở ngòai sân…Vừa phơi, tôi vừa hát bài hát mà tôi yêu thích… Thì chợt “ập”, đầu tôi đau điếng…có cái thứ gì đó vừa rớt xuống đầu tôi…Tôi chợt dừng tay bỏ đồ lại vào thau, vừa dùng tay xoa xoa đầu vừa xoay sang phíasau xem cái thứ gì đã rớt xúông đầu mình…Nhìn quanh, tôi chỉ thấy trái bóng ở gần đó, chắc ngay đó chính là “ thủ phạm”…Bực bội nhìn xung quanh tìm cái tên nào đã vô ý thức đến độ đánh bóng sang sânnhà mình như vậy…Ở hàng rào, là một tên con trai… Hắn nhìn tôi, khiến tôi khó hiểu, khi ấy hắngđứng cách tôi chừng 15 mét…- Bé ơi, lụm giùm anh trái banh…- Tiếng nói trong vắt thốt ra từ miệng hắn, tôi hơikhó chịu nhưng cũng vội cúi người nhặt giúp trái bóng…Tôi có chút ngạc nhiên, từtrước giờ có ai gọi tôi bằng “ bé” đâu (đơn giản là họ không biết tuổi của tôi, họ sợtôi hơn tuổi nên thừơng gọi bằng “ chị”, nghe hơi buồn cười ), tuy rằng gương mặttôi không phải già hơn tuổi, ngược lại nhìn giống học sinh cấp hai… ( Nhưngkhông đến nỗi tệ hại đâu).Tôi đi gần đến đưa hắn trái bóng thông qua cái khe khỏang cách giữa hai thanh gỗtrắng của cái hàng rào nhà tôi…Nhìn ra hắn cũng khá dễ thương, gương mặt cũng bình thừơng nhưng kiểu tóc củahắn khiến hắn trở nên dễ thương và trẻ con hơn, kiểu tóc không quá kiểu cách nhưđám ca sĩ màu mè của Hàn Quốc ( tôi chúa ghét mấy kiểu tóc như thế), tóc mái hơixéo và hơi dài, nhìn hơi “bụi”…Hắn cao hơn tôi một chút ( chắc 5cm )Cộng thêm chiếc áo thun trắng ngắn tay hắn đang mặc thì khỏi phải nói, đứa congái nào cũng phải ấn tựơng khi gặp hắn lần đầu…Nhưng tôi vốn không phải lọai như vậy, tôi chẳng bao giờ thèm quan tâm đếnnhững chuyện ngốc nghếch đó…Tôi khẽ mỉm cười đưa bóng cho hắn, nhìn hắn, thì chợt trong mắt tôi cảm thấy hắnquen quen, thoáng tâm trí đang cố gắng lục lọi cái hình ảnh thằng con trai này từhàng triệu tế bào thần kinh trong đầu mình, nhưng mãi không thể nào “ xác định”được…- Em làm sao vậy ? - Hắn trợn mắt nhìn tôi khi thấy tôi trơ người ra, mắt nhìn hắnkhông chớp mắt…Tôi chợt giật mình khi nghe tiếng hắn, vội mỉm cười…Chìa tay đưa bóng nhưngvẫn không nói gì…Hắn cầm trái bóng rồi chạy sang ngôi nhà kế bên, giờ thì tôi biết nhà hắn sát ngaynhà tôi…Kể từ đó, tâm trí tôi lúc nào cũng có hình ảnh hắn, dù rằng đang cố gắng vứt nó đi,nhưng càng quên thì nó càng đeo mình dai dẳng hơn…Không thể nào tin cảm giác hiện giờ của mình, tôi sẽ phát điên lên nếu như khôngđược nhìn thấy hắn mọi ngày… Từ đó tôi cũng “siêng” phơi đồ hơn, cốt chỉ muốnthấy hắn… Bên nhà hắn còn một đứa con trai, chắc là anh trai của hắn…. Chiềuchiều hai tên con trai kế nhà lại kéo nhau ra đánh bóng, đôi khi lại làm rơi bóngsang sân nhà tôi, nhưng may là không rơi trúng đầu tôi…Cũng như vậy, đôi lúc hắn lại sang nhà nhờ tôi nhặt giúp bóng, nhưng cũng có khilà anh của hắn…Cũng trong một dịp tình cờ tôi biết tên hắn khi anh hắn vừa đập trái bóng sangchuyền cho hắn… thì vừa nghe... câu nói thốt ra từ anh hắn- Quốc Anh…! –Ra là hắn tên Quốc Anh, tên cũng hay và dễ thương quá nhĩ… Tôi khẽ mỉm cười,nhưng chỉ núp sau tấm chăn vừa phơi, để khỏi bị hai tên kia ...

Tài liệu được xem nhiều: