Ngày 20-11 đã qua lâu rồi, nhưng truyện ngắn này mình viết là để gửi lời cảm ơn đến tất cả những giáo viên, những người mẹ trên đất nước Việt Nam này :) Trống trường vang lên , từng tốp học sinh nối đuôi nhau vào lớp , bắt đầu buổi đầu tiên của năm học mới,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cô sẽ làm mẹ nhé ? Cô sẽ làm mẹ nhé ?Ngày 20-11 đã qua lâu rồi, nhưng truyện ngắn này mình viết là để gửi lời cảm ơnđến tất cả những giáo viên, những người mẹ trên đất nước Việt Nam này :)Trống trường vang lên , từng tốp học sinh nối đuôi nhau vào lớp , bắtđầu buổi đầu tiên của năm học mới, ồn ào ,thích thú và náo nhiệt.Lan chậm rãi bước trên sân trường ,hôm nay đến nhận chủ nhiệm lớpmới,lại là khối 12, điều này khiến chị hơi lo lắng,chị khẽ than thầm :“Mong là chúng không nghịch quá”.Đến lớp,Lan bước lên bục giảng, bằng nét mặt thân thiện, chị nói :- Chào các em, cô là Lan ,giảng dạy môn Toán,từ hôm nay cô sẽ là giáoviên chủ nhiệm của lớp, hi vọng chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng phấn đấuthi đua trở thành tập thể xuất sắc, các em có đồng ý không ?Học sinh trả lời to và rõ ràng:- Có ạ.Điều này làm Lan hài lòng, sau vài phút trao đổi về ban cán sự lớp,chịbắt đầu vào bài học và nhanh chóng nhận ra rằng những đứa trẻ rấtngoan, có nề nếp.Nhưng những ngày tiếp theo, trong khi giảng bài, Lan lại phát hiện racó một cô bé ngồi một mình ở góc lớp, lúc nào cũng im lặng, không tròchuyện với ai, cũng không khi nào giơ tay phát biểu xây dựng bài. Vớisự tò mò, chị gọi lớp trưởng đến hỏi và biết được hoàn cảnh đặc biệtcủa Khiết-tên cô học trò kia.Được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc và ấm êm ,Khiết có một đứaem kém mình 5 tuổi ,bố làm việc ở một doanh nghiệp còn mẹ em là bác sĩở bệnh viện lớn. Tưởng chừng cuộc đời cứ vui vẻ như vậy, thế nhưng khiKhiết đang học lớp 7, căn bệnh ung thư quái ác đã cướp mất người mẹtội nghiệp của em, đẩy gia đình vào hoàn cảnh khó khăn ,tiền lươngkhông đủ sức chi trả hàng tháng, vì vậy hôm nào bố em cũng phải đi làmthêm giờ ,đến tối muộn mới về đến nhà,ăn một ít cơm sau đó vào phòngngủ, sáng hôm sau lại đi sớm.Tuổi niên thiếu cô đơn đã tạo cho em một tính cách khác với mọi người,em rất ít khi cười, luôn thu mình vào một góc và không bày tỏ chia sẻvới ai .Lớp trưởng buồn rầu :- Thỉnh thoảng chúng em bắt chuyện nhưng bạn ấy chỉ đáp lại qua loa,ai rủ đi chơi cũng chẳng đi. Có đôi lúc, các bạn tưởng chừng như tronglớp không có sự hiện diện của Khiết vậy.Lan đưa mắt xuống, ở dưới lớp, em ngồi thu lu một góc với khuôn mặtnhỏ tròn cùng hai bím tóc dài đang đưa đôi mắt xa xăm qua cửa sổ. Chịquyết định mình phải làm gì đó cho cô bé đáng thương này.***Tìm được nhà Khiết thực sự khó hơn Lan nghĩ, phải đi hơn nửa tiếng vàphải hỏi khắp nơi, chị mới tới được căn hộ cũ kĩ ở một góc khu chungcư dành cho người lao động. Trái với suy nghĩ của chị,những người sốngở đây dễ gần và cởi mở, khi biết có người tìm bố của Khiết ,họ nói anhít khi ở nhà ban ngày và cho chị số điện thoại của anh. Chị cảm ơn vàlấy điện thoại của mình ra bấm dãy số vừa nhận được.Sau một hồi chuông dài, đáp lại chị là một giọng nam trầm,khàn :- Alô, ai vậy ?- Chào anh,anh có phải là phụ huynh của em Khiết không ?- Vâng,có chuyện gì thế ?- Tôi là giáo viên chủ nhiệm của con gái anh, chúng ta có thể trao đổivề tình hình học tập của em ấy không ?- Xin lỗi nhưng bây giờ tôi đang phải làm việc.- Vậy khi nào anh rảnh ?- Từ 11 rưỡi trưa đến 1 giờ chiều , tôi ăn trưa tại nhà ăn cạnh côngti, nếu muốn...chị có thể tìm tôi ở đó.Sau một lúc suy nghĩ,Lan đồng ý đến gặp anh vào ngày hôm sau, trướckhi gác máy, người đàn ông nói:- Cô giáo,có phải....con tôi mắc khuyết điểm gì không ?Lan cười :- Không đâu,cháu rất ngoan, anh cứ yên tâm.Chị tự nhủ “ Ít ra thì mình cũng không nói dối , con bé thực sự là họcsinh ngoan nhất mà mình từng biết ”.***Quán ăn sát bên công ty Hoa Sen sạch sẽ,giá cả lại rẻ nên nhân viênthường đến đây ăn trưa, hôm nay cũng như thường lệ, Toàn mệt mỏi ngồixuống bàn gọi món. Đã mấy ngày nay anh hầu như không được ngủ vì côngviệc bề bộn, thực sự anh cũng không thích công ty đang làm lắm vìlương thấp, nhưng lại không có khả năng tìm nơi khác ,cứ nghĩ về ngàyxưa khi vợ còn sống,anh lại buồn rầu.Toàn lặng lẽ nhìn ra ngoài đường, một gia đình hạnh phúc đang vui vẻbên nhau , anh bỗng dưng thèm khát ghê gớm cái cảm giác thân thươngấy. Anh nhìn lại bản thân rồi vội vàng xua ngay suy nghĩ đó đi, thầmhỏi không biết người phụ nữ hôm qua gọi cho mình bao giờ mới đến.Tan tiết dạy cuối cùng buổi sáng, Lan vội vã đến địa điểm đã hẹn vớibố của Khiết, chị đến quầy hàng,hỏi một nhân viên và được biết anh hayngồi ở bàn gần cửa sổ, đưa mắt theo ,chị nhận ra hai bố con giống nhauđến kì lạ, cũng với đôi mắt buồn xa xăm và dáng người gầy.Càng nhìn kĩ, chị lại càng thấy anh trông rất quen,như đã gặp ở đâu đórồi,nhưng không thể nhớ ra là ai. Lan đi đến chỗ anh, cất giọng :- Xin chào.Toàn ngẩng đầu lên , và gần như ngay lập tức, Lan nhận ra người bạnhọc cùng cấp ba của mình năm nào, anh nhìn chị một lúc rồi mới thốtlên :- Lan mập ?Chị bật cười, lúc học phổ thông, vì hơi béo nên bạn bè thường gọi chịlà mập, trong đó, người hay trêu chị nhất là Toàn, hồi đó anh cao to,đẹp trai chứ không gầy gò như bây giờ, Lan nhìn n ...