.. từ buổi xa người dắt bóng đi vạt áo đề thơ chẳng hạn kỳ hồng nhan tri kỷ mờ quan tái đường ngậm ngùi xa bóng đổ dài ... 1. Người đàn bà và mật hiệu Tôi nghe nhiều mà chẳng biết chiều nghiêng nghiêng nắng ra làm sao nhưng lúc này nắng chiếu xéo vào chỗ tôi ngồi trong quán cà phê Starbuck vắng vẻ này, làm tôi cứ nghiêng người tránh nóng mà không dám dời sang bàn khác. Người ta dặn tôi phải ngồi sát cửa kính, đặt hai ly giấy lên bàn, một úp, một...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cuốn Theo Chiều Vắng Cuốn Theo Chiều Vắng.. từ buổi xa người dắt bóng đivạt áo đề thơ chẳng hạn kỳhồng nhan tri kỷ mờ quan táiđường ngậm ngùi xa bóng đổ dài ...1. Người đàn bà và mật hiệuTôi nghe nhiều mà chẳng biết chiều nghiêng nghiêng nắng ra làm sao nhưng lúc này nắngchiếu xéo vào chỗ tôi ngồi trong quán cà phê Starbuck vắng vẻ này, làm tôi cứ nghiêngngười tránh nóng mà không dám dời sang bàn khác. Người ta dặn tôi phải ngồi sát cửakính, đặt hai ly giấy lên bàn, một úp, một ngữa, rồi cũng qua cái email lạ hoắc đó, ngườiấy, chẳng biết là nam hay nữ cũng nhắn thêm rằng đừng mang ai theo cả. Tôi đã uốnggần cạn ly Mocha và ánh nắng hạ chẳng ra hạ, thu chẳng ra thu cũng vừa hết làm khó tôimà “người ta” vẫn chưa ra mặt. “Hay là mình bị lừa?” Tôi thầm nghĩ, “Chắc là không …vì cuộc hẹn này người lạ cho biết sẽ trao cho tôi một vật mà chắc chắn tôi sẽ qúi vô cùng… Vật gì vậy ta?”. Mưa bắt đầu rơi. Những cánh dừa lay động mạnh hơn trước gió,khách bộ hành kéo cổ áo, rão bước nhanh đi tìm nơi trú. Chẳng bao lâu thì mưa bay khắptrời phủi sạch những vệt nắng nghiêng nghiêng thật vô duyên ban chiều. Tôi dán đầu lêncửa kính quán hàng nhìn những làn mưa đuổi nhau chạy đến cuối đường. Lòng tôi gợnlên một thứ gì thổn thức như tình cảm của đứa con trai mới lớn trong những tháng ngàythường ngắm mưa ở một phố nhỏ trên cao nguyên.Người phụ nữ bán cà phê kéo ghế ngồi xuống nơi bàn tôi nói tỉnh bơ:- Để anh chờ lâu, đừng phiền em nhé!Tôi ngơ ngác, hoang mang chẳng biết có quen nhau không, cũng “ất giáp bính đinh”:- Ya, tôi ngồi chờ cũng khá lâu.Chợt nhận ra người ta không có hỏi mà mình lại vô duyên trả lời, tôi hít hơi tự trấn tỉnhhỏi:- Ô vậy ra người gởi email cho tôi là … cô à?Người bán hàng vịn hay tay lên bàn, chồm đầu tới rồi lắc lư hỏi ngược:- Anh không nhận ra em à?Tôi bối rối đâm đầu vào cuộc đối thoại như một thí sinh kém trí nhớ:- Không, tôi không nhớ được cô là ai. Nhưng mà cô biết tôi ngồi đợi với mật hiệu là mộtly úp, một ly ngữa trên bàn y như lời cô dặn trong email, sao cô lại bắt tôi ngồi đợi lâunhư thế mới ra mặt?- Tại em muốn ngắm nhìn xem anh thay đổi như thế nào, có khác xưa nhiều không rồicũng để chờ hết ca làm mới thủng thỉnh trò chuyện lâu với anh được. Có thật em khôngcòn một nét nào để anh nhận ra mình quen nhau à?- Chậc, chậc … thật là khó xử, hay là cô cho tôi biết tên để may ra tôi nhớ lại …- Em mà nói tên ra thì mất hết thú vị, hay để em nói tên cúng cơm của anh nha!- Khỏi, cô viết tên tôi trong email rồi còn nói làm chi.- Vâng, nhưng mà cái tên ấy chỉ đúng cái họ thôi. Giời ơi, bây giờ người ta viết văn, làmthơ nên phải đổi tên, đổi tuổi cơ.- Thế tên thật tôi là gì?- Tên anh là Lân chứ không phải Đạt, hì hì … nhớ ra em là ai chưa.Tôi giật bắn người như có ai rờ trúng … cánh. Cái tên hơn mấy chục năm mới được nghecó người gọi lại. Tôi giương mắt nhìn như một loài thú hoang về thành, đoán bậy:- À thì ra cô là em gái của thằng bạn học nào đó của tôi ngày xưa. Đúng không?- Nói thế thì em buồn muốn khóc ngay! Ai cũng nói em còn “đôi mắt ngày xưa” mà vớianh thì xem như hõng. Thôi để em đi lấy “hàng” giao cho anh rồi xem như người xa lạ!Nói xong nhưng nàng vẫn ngồi im và dí ngón tay lên, chạy theo những hạt nước mưađang lăn dài bên ngoài cửa kính.Một thoáng lặng thầm trôi qua, tôi chợt bật người tựa vào lưng ghế lên tiếng:- À … này…- Gì thế? Anh nhận ra em rồi hở?- Chưa… À không… à mà món hàng gì vậy, cô cho tôi hay có ai nhờ trao lại …- Giời! Vậy mà ngỡ là anh đã nhận ra em.Tôi ăn năn, giọng tự nhiên ôn tồn, thành khẩn:- Xin lỗi nhé! Thật tình thì nhất thời tôi không nhớ được nhưng em hãy nói tên hay nóinơi nào mình gặp nhau thì đó là em giúp tôi thoát khỏi cuộc …- Cuộc gì ? Muốn về chứ gì?- Hì hì … cuộc tra tấn trí nhớ quèn này.- Tha cho anh đó … vì dữ hôn … tới bây giờ mới gọi em là em.- Tôi … Tôi…- Tôi tôi tôi tôi, xưng anh ngượng miệng à?Tôi làm thinh, mặt sượng như khoai sùng. Người phụ nữ đứng lên, vào trong quầy rồimang ra một gói giấy đặt lên bàn. Tôi ngỡ ngàng nhìn nét mặt “đường hoàng” nghiêmchỉnh của nàng chờ đợi. Một thoáng buồn “bốc hơi” bay đi, nàng tươi gương mặt đẹp sắcsảo chậm rải nói:- Của anh đấy, mở ra đi!Tôi đùa:- Cám ơn cô, mở ra thì có bật mí được cô là ai không?Nàng nhéo vào tay tôi rồi búng một cái vào vết đau, nũng nịu:- Gọi em xưng anh được không, hở anh Lân.Tôi mừng vui đến nghẹn lời:- Kho..ỏi … không … không cần mở gói ra nữa … ực… ực … anh đã biết em là ai rồi!Trời ơi!Thì ra cô bé Thiên-Thư ngày nào. Tôi đã đoán được qua cái nhéo tay rồi búng vào chổđau nhưng lòng dịu mềm đi thay vì cương lên vì giải được bài toán đố “biết chết liền”.Tôi dành nói tiếp:- Thiên-Thư đây à…Nàng mĩm cười, chống cằm ngồi yên. Tôi tính nhẫm rồi tiếp:- Hai mươi năm, ừ hai hai ba năm vậy năm nay Thư đã ba mươi ba rồi phải không?Thiên-Thư gật đầu, dụi mắt đang long lanh, nghèn nghẹn nói:- Gặp lại anh, em mừng l ...