Danh mục

Dạ Đàm Tùy Lục - Bích Bích

Số trang: 14      Loại file: pdf      Dung lượng: 136.31 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tú tài Tôn Khắc Phục, người Chu Chí, vốn là một tay hiếu sắc hạng nặng và đặc biệt là nam sắc chứ không phải nữ sắc. Về sau Tôn đến lưu ngụ ở Giới Châu, thấy nơi đây đất đai mầu mỡ, phong cảnh đẹp đẽ, thủy nguyên sung túc, bèn nhờ thầy địa lý chọn cho một miếng đất tốt để cất nhà làm chỗ cư ngụ. Tuy nơi đây chỉ là một tiểu thôn sơn hẻo lánh nhỏ bé, nhưng cũng đủ cho Tôn làm chỗ cấy cầy, đọc sách, ngâm thơ tự lạc. Ngôi nhà...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Dạ Đàm Tùy Lục - Bích Bích Dạ Đàm Tùy Lục Bích Bích Tú tài Tôn Khắc Phục, người Chu Chí, vốn là một tay hiếu sắc hạngnặng và đặc biệt là nam sắc chứ không phải nữ sắc. Về sau Tôn đến lưu ngụở Giới Châu, thấy nơi đây đất đai mầu mỡ, phong cảnh đẹp đẽ, thủy nguyênsung túc, bèn nhờ thầy địa lý chọn cho một miếng đất tốt để cất nhà làm chỗcư ngụ. Tuy nơi đây chỉ là một tiểu thôn sơn hẻo lánh nhỏ bé, nhưng cũngđủ cho Tôn làm chỗ cấy cầy, đọc sách, ngâm thơ tự lạc. Ngôi nhà lưng dựa vào núi, bên trái thì nhìn xuống một hang sâu rất làu nhã tĩnh mịch. Tôn lại dựng thêm một cái gác cỏ, cao và rộng, để mỗi khiTôn lên đó có thể nhìn ngắm hết mọi cảnh vật sơn thủy ở mãi tận xa cho thậtsướng mắt. Dưới chân gác cỏ, cây cối um tùm mọc sát vào nhau, trúc checao lớn khác thường, ở giữa là một con đường nhỏ rất hiếm người đi lại, họahoằn lắm mới thấy một bóng mục đồng hoặc một gã tiều phu vô tình xuấthiện. Một hôm Tôn lên gác, một mình nhìn ra đằng xa, chợt chàng thấy mộtngười men theo con lộ nhỏ đi tới. Người ấy đầu đội nón lá mình mặc bố y, lúc ẩn lúc hiện , phảng phấttrông có vẽ bảnh bao . Khi gần tới lầu cỏ , Tôn trông rõ mặt thì quả nhiênmỹ mạo phi phàm , răng trắng, môi hồng , lông mi vừa cũng vừa dài , nhỡntĩnh hắc bạch phân minh , tóc đen nhay nháy , thêm làn da mịn như ngọc ,khoảng chừng mười bảy , mười tám , thật là một mỹ nam tử , khiến Tônngây người ra nhìn rồi buột miệng khen: Trên đời này sao lại có ngưòi đẹpđến thế ? Tôn vội vàng chạy xuống thang cung kính chào đón, cố gắng mờingười ấy vào chơi trong nhà , khẩn khoản nói: - Sơn thâm lộ hiểm , quỉ ma đầy rẩy, trời lại sắp tối rồi, tiểu lang mộtmình hiền lành , biết ngủ vào đâu ? Xin ghé nghỉ tạm tệ xá một đêm , sángmai dậy tiếp tục hành trình, như vậy kẻ bàng quan này cũng bớt được nỗi longại cho tiểu lang đấy. Người thiếu niên đáp: - Tôi với tiên sinh túc duyên không có, kiếp này lại cũng chưa từnggặp mặt nhau bao giờ , xin ăn một bữa cơm còn có thể được chứ ngủ thì thậttôi không dám mong. Tôn vốn là một người ghiền nam sắc thật nặng, nay gặp được mộtthiếu niên đẹp như thế lẽ nào cầm nổi lòng , lửa dục bốc lên phừng phực ,nhào lấy ôm người thiếu niên vừa vuốt ve sờ soạng vừa hôn lấy hôn để ,chẳng khác gì bọn hạ lưu bách tính. Thiếu niên sợ hãi lớn tiếng - Tại sao vừa mới quen nhau mà tiên sinh lại có hành vi thô lỗ , khinhthường nhau quá vậy ? Tôn thở hổn hển như cấp xuyễn, đáp: - Tiểu lang là người thông minh lẽ nào , còn muốn người ta giải thíchhay sao ? Thiếu niên hoảng hốt , vội vàng lấy hết sức lực đẩy mạnh Tôn ra. Tônbất ngờ không phòng bị kịp, chỉ nghe á một tiếng, trượt chân té xuốnghang thẳm. Thiếu niên thấy vậy, vội vã bỏ trốn. Tôn rơi xuống hang, được một cành cây lớn đỡ kẹp giữ lại, thoát chết,nhưng muốn trèo lên không thể được , leo xuống cũng không xong, chỉ đànhlớn tiếng hô gọi: Có ai cứu tôi với , chỉ thấy tiếng hồi thanh đập vào váchđá đáp lại, tuyệt không có lấy một bóng người. Tôn tự nhủ : - Chuyến này ắt sẽ phải bỏ mạng ở đây. Thình lình chàng thấy có mộtngười con gái đi qua ghé mắt nhòm xuống. Người con gái ngạc nhiên hỏi: - Cái anh kia ! Vui thú gì mà đu đưa đùa rỡn nguy hiểm ở dưới ấy nhưthế ? Tôn bụng bảo dạ, cái cô con gái này mới lạ, mình có dại gì mà leoxuống đây để tìm lạc thú, nếu chẳng có cái cành cây này đỡ lại, thì đầu mìnhđã vỡ tan nát ra rồi còn gì. Nghĩ thế xong, Tôn mới nói vọng lên, bảo ngườicon gái: - Tôi bị người ta ám toán đẩy xuống đây, cô nương có thể cứu tôiđược chăng? Người con gái đáp: - Cứu thì chẳng có gì khó khăn cả, nhưng chửa biết nhà anh lấy cái gìđền đáp cái ơn cứu tử này đây ? Tôn nói: - Nếu được cô nương lôi ra khỏi đây, thì cô nương bảo gì tôi cũngvâng mệnh.Người con gái bèn cười khanh khách lấy tay cởi cuộn vải bó bànchân ra , quảng xuống cho Tôn níu lấy một đầu mà leo lên. Lên đến mại đất , sau một lúc lâu mới hoàn hồn định thần, Tôn chỉnhđốn lại quần áo , chắp tay bái tạ thiếu nữ. Nhưng người con gái cứ lặng thinh , cúi xuống chậm rãi bó lại đôi bànchân nhỏ bé như cánh sen của nàng, không thèm ngẩng đầu lên nhìn luôn,cũng không thèm đáp lễ. Tôn hơi lấy làm phật ý trong lòng , trách người con gái không biết xửsự. Ðến chừng nhìn kỹ mới thấy nàng là một người đẹp tuyệt vời eo thon ,lưng nhỏ , mi cong, mắt biếc. Bất giác, Tôn rụt đầu, le lưỡi kinh ngạc. bụng bảo với dạ: - Hôm nay không biết làm sao đã sểnh mẻ nam sắc, lại vớ được mỹnhân , ắt là cái số đào hoa đến rồi đấy. Bây giờ bóng ác đã ngả về Tây , trời đã về chiều bốn bề tứ phía núinon trùng điệp đậm sắc hoàng hôn. Tôn lại khẩn khoản nói với thiếu nữ : - Ơn cứu tử của nương tử tôi không thể nào báo đáp trong lúc thảngthốt như thế này, chỉ xin mời nương tử ngủ lạ ...

Tài liệu được xem nhiều: