Triều đình có vị quan họ Sách, trong nhà có nuôi một nam bộc, chẳng những thạo đàn tỳ bà, lại còn ca hát rất hay. Mỗi khi có yến ẩm tiệc tùng, Sách công đều sai người nam bộc ấy ra gấy đàn ca hát giúp vui. Các bạn đồng liêu của Sách Công ai cũng khen ngợi, thưởng tiền bạc rất nhiều. Nhân thế, người nam bộc ấy trở thành giàu có hơn các bạn cùng nghề. Tuy vậy, đã hai mươi tuổi, mà anh ta vẫn chưa lấy được vợ, trong lòng cũng hơi có ý...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Dạ Đàm Tùy Lục - Giả nữ Dạ Đàm Tùy Lục Giả nữ Triều đình có vị quan họ Sách, trong nhà có nuôi một nam bộc, chẳngnhững thạo đàn tỳ bà, lại còn ca hát rất hay. Mỗi khi có yến ẩm tiệc tùng,Sách công đều sai người nam bộc ấy ra gấy đàn ca hát giúp vui. Các bạnđồng liêu của Sách Công ai cũng khen ngợi, thưởng tiền bạc rất nhiều. Nhânthế, người nam bộc ấy trở thành giàu có hơn các bạn cùng nghề. Tuy vậy, đãhai mươi tuổi, mà anh ta vẫn chưa lấy được vợ, trong lòng cũng hơi có ý oántrách chủ nhân. Mùa Xuân năm Canh Ngọ, Sách Công cùng gia đình tính đi tế mộphần, nhưng mộ phần lại nằm ở phía ngoài thành môn, cách thành cả vàichục dặm. Trước ngày đi một hôm, Sách Công sai nam bộc cùng một người lãobộc già ra đi trước để sắm sửa chuẩn bị. Lúc hai người ra khỏi thành môn, thì trời đã quá trưa. Họ vừa đi vừa chuyện vãn, kể lể sự tình; phần nhiều là những chuyệncó liên quan đến bọn nữ tỳ, nô bộc trong nhà Sách Công. Ði được nửa đường thì gặp một tửu điếm, cả hai bèn ghé vào muarượu thịt đánh chén. Rượu được vài tuần, còn chưa đủ hứng, bỗng nghengoài cửa quán rượu có tiếng người hỏi vọng vào: - Lục Tam Ca, đã lâu chẳng gặp, sao chẳng đến chơi thăm đệ? Lục Tam Ca là nhũ danh của người nam bộc lúc còn nhỏ. Trong nhàSách Công mọi người ai cũng quen gọi người nam bộc bằng tên ấy cả. Nghe thấy có người gọi đúng tên cơm của mình, Tam vội vã chạy racửa xem ai. Té ra là một người đầy tớ làm trong nhà một vị quan đồng liêuvới Sách Công đã bị đuổi đi trước đó tên là Lương, vốn là chỗ giao tìnhthắm thiết với Tam. Bèn mời vào cùng ngồi uống rượu, chén chú chén anh.Người lão bộc già cảm thấy tức bực, sắc mặt lộ vẻ không vui. Nhưng Tammặc nhiên chẳng hề để ý, cứ tiếp tục cùng Lương đối ẩm. Mãi một lúc lâumà vẫn không có ý khởi hành. Thấy thế, người lão bộc già đứng dậy bảo với Tam: - Sợ làm hỏng việc của chủ nhân, ta đi trước một chút, chú từ từ uốngxong thì đi sau nhé. Tam ỷ được Sách Công thương, nên đồng ý để cho người lão bộc đitrước, rồi cười bảo với Lương: - Lương huynh lúc này làm trong phủ đệ nào mà quần áo hài vớ lamlũ không được như trước vậy? Lương xua tay, vội vã ngắt lời Tam lại, nói: - Chuyện khá ly kỳ, chỗ này không tiện nói? Tam cố gạn hỏi thì Lương đáp: - Ðợi uống hết hũ rượu này, ra ngoài đường đệ sẽ kể rõ cho huynhnghe. Bấy giờ Tam mới thôi không hỏi nữa. Hai người tiếp tục uống say títthò lò, bước ra khỏi tửu điếm, khoác vai nhau cùng đi. Tam lại lè nhè bảo với Lương: - Lương huynh có tâm sự, sao chẳng nói cho đệ nghe ngay bây giờ đi. Lương đáp: - Ðúng ! Ðúng ? Ðệ có chuyện phải kể cho huynh nghe, nhưng cho đệhỏi huynh một điều. Huynh bấy nhiêu tuổi, đã thử ấy lần nào chưa? Tam nghe Lương hỏi thế thì thẹn thùng đỏ mặt, đáp: - Ðừng đề cập đến chuyện đó làm gì, chỉ khiến đệ tức chết mà thôi. Lương tiếp: - Thế ra, huynh vẫn chưa có gia thất gì cả sao? Chủ nhân mới của đệlà một vị phụ nữ họ Giả, sau khi chồng chết, vẫn sống quả cư , nhưng nhansắc tuyệt vời. Trong nhà nuôi toàn nam bộc, hẳn là có dụng ý. Nếu huynh cóthể theo đệ đến gặp, ắt thế nào cũng có điều hay. Tam không tin, nhưng tiện miệng đáp: - Chuyện đó có thật sao? Nhưng chủ nhân lại là một mỹ nữ, thì đâuphải người để cho bọn nô bộc đầy tớ mó tới được ? - Thì huynh cứ đi theo đệ một lần thì sẽ biết thật hay giả . Tam cũng muốn nghiệm xem lời Lương có đúng không, bèn hoan hỉđi theo. Hai người đi vào một con đường vòng vèo khúc khuỷu mãi lúc trời đãvề chiều mà vẫn chưa đến nơi. Tam bảo với Lương: - Huynh làm hỏng công việc của đệ rồi. Về nhà tất sẽ bị chủ nhântrách mắng. Biết làm thế nào bây giờ? Lương cười nói đùa: - Huynh đến đó thì không về nữa đâu. Còn sợ gì trách mắng ! Lại đi thêm một quãng độ hai dặm nữa thì đến một tòa phủ đệ, chungquanh tường vây mấy lớp, phòng thất hàng hàng la liệt, khí tượng thật lànguy nga tráng lệ. Bây giờ đêm đã quá khuya, Tam nghe rõ tiếng mõ đổcanh hai. Lương bảo với Lục Tam: - Ðây là nhà chủ nhân của đệ. Ðệ vào trước, huynh tạm đứng chờ mộtchút nhá. Nói xong thì đi. Còn lại một mình Tam. Chàng để ý quan sát cặn kẽ. Ngoài cửa trông rất chỉnh tề, sạch sẽ, nhưng tuyệt khống một bóngngười, vắng vẻ lặng lẽ như tờ. Tam trong bụng lấy làm lạ. Một lát sau, Lương ở trong nhà đi ra, bảo với chàng : - Chủ nhân cho mời huynh vào. Huynh nên lấy lễ tương kiến. Tam gật đầu đồng ý, rồi theo Lương vào. Ði qua một dấy hành lang vàmấy lần cửa, hai người mới đến khuê . Ðầu óc chàng mông lung mê cảm.Hình dung và thân thể mỹ nhân cứ quanh quẩn không sao rời khỏi não bộcủa chàng. Hôm sau trời mới hừng hửng sáng, Tam cũng vừa mới thức dậy thì đãthấy Lương đến. Sau vài lời thăm hỏi, ...