Danh mục

Dạ Đàm Tùy Lục - Lương Sinh

Số trang: 20      Loại file: pdf      Dung lượng: 162.36 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 15,000 VND Tải xuống file đầy đủ (20 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ở Biện Châu có người học trò họ lương , mồ côi cha mẹ từ khi còn nhỏ, không có chỗ nương nhờ , nhà lại cực bần, vợ đã ăn hỏi nhưng chưa kịp đón về thì lăn đùng ra chết. Từ đấy chàng không tài nào lấy lại được vợ nữa. Bạn bè bằng hữu đều cười , đặt cho cái biêt hiệu Lương Vô Cáo , nguyên vì trong điển tích cổ thư người ta dùng chữ " vô cáo giả " để chỉ bốn hạng người: " Quan , quả , cô , độc "...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Dạ Đàm Tùy Lục - Lương Sinh Dạ Đàm Tùy Lục Lương Sinh Ở Biện Châu có người học trò họ lương , mồ côi cha mẹ từ khi cònnhỏ, không có chỗ nương nhờ , nhà lại cực bần, vợ đã ăn hỏi nhưng chưa kịpđón về thì lăn đùng ra chết. Từ đấy chàng không tài nào lấy lại được vợ nữa. Bạn bè bằng hữu đều cười , đặt cho cái biêt hiệu Lương Vô Cáo ,nguyên vì trong điển tích cổ thư người ta dùng chữ vô cáo giả để chỉ bốnhạng người: Quan , quả , cô , độc , khiến cho chàng khổ tâm sầu muộn vôcùng . Tuy nhiên, nhờ tính tình ôn hòa nhã nhặn, lại khõe rượu, hay cờ , đànđịch rất giỏi , Sinh được bạn bè đồng bối yêu thích, đặc biệt thân nhất là haingười bạn đồng môn là Lưu Sinh và Uông Sinh. thường được xưng là Mặcnghịch chi giao . Cha Lưu làm quan Thứ Sử , còn gia đình Uông thi giàu có bạc vạn ,đều thuộc loại con nhà phú gia tử đệ danh tiếng. Sinh vì nhà nghèo, lại thích giao du đi lại với họ, ai thấy cũng chêcười, bảo rằng: - Nghèo mà ham, chơi với giàu , chẳng có khố mặc, sao không biếtxấu hổ. Sinh nghe nói thế chỉ cười đáp: - Ta một mình một miệng ăn, họ dù giàu như Ðào Chu Công, nhưng tachẳng nhờ vả gì, thì mấy người nghĩ sao ? Họ nghe Sinh nói thế, lại càng giận, cho chàng là kẻ vô tư cách càngchâm chọc thêm, đổi lại cái biệt hiệu của chàng thành Lương Hy Tạ , làtên một nhân vật trong truyện Kim Bình Mai, chỉ chuyên bợ đỡ, sống bámvào kẻ phú hào Tây Môn Khánh. Lưu đã có một vợ và năm người thiếp, còn Uông thì có một vợ và bốnngười thiếp, ấy là chưa kể đến số đồng bộc nô tì, người nào cũng phiêulương mỹ lệ, tranh nhau hầu hạ săn đón chiều chuộng hai chàng. Mỗi khitrong nhà có yến ẩm tiệc tùng, Lưu và Uông đều cho những người đẹp củamình ra châm rượu, rót trà mời khách, để chen đua hào nháng. Một hôm Uông bỏ năm nghìn lạng bạc, mua được hai người con gáiđẹp ở Giang Nam về. Cả hai cô con gái này, cô nào cũng mình thon , eo nhỏ,uyển chuyển diễm lệ khác thường, so với mọi tì thiếp trong nhà thì không aihơn được. Nhân thế, Uông càng tự hào, cho là vưu vật khắp thiên hạ, chỉ duymình có thôi. Từ đấy, gặp ai cũng khoe, rồi đặt tiệc, viết danh thiếp, mời tấtcả bằng hữu xa gần đến dự, và để chiêm ngưỡng dung nhan mỹ nữ. Rượu được vài tuần, thì giai nhân từ trong phòng lè nhè vén màn rónrén bước ra, dáng dấp yêu kiều đứng giữa tiệc. Chỉ thấy một làn hương thơmngào ngạt bay tỏa khắp phòng, khiến cho tất cả thực khách đều trầm trồ kinhngạc. Rồi thấy mỹ nhân hay tay vái chào mọi người, im lặng, không nóinăng gì, quay trở vào trong nhà. Uông thấy thực khách người nào cũng buông chén, buông bát, mắtmũi tay chân đờ đẫn, ngơ ngẩn, tâm thần phiêu đãng, rất lấy làm cao hứngđắc chí cạn luôn mấy chén, rồi cao giọng nói lớn: - Quý huynh thật có phúc lớn, nên hôm nay mới được gặp tiên nữ ởhàn xá đấy nhé . Trước đó, mọi người ai cũng bị Uông mời ép uống say túy lúy cả rồi,nên chỉ ậm ừ cho suối, không trả lời gì. Duy có mình Sinh, ngồi ở ghế cuối, từ từ nhấm nháp từng hớp, gắptừng miếng ăn, miệng tủm tỉm cười làm như không trông thấy gì. Lưu thấy thái độ của Sinh như thế, mới hỏi: - Thực khách ai thấy mỹ nhân cũng điên đảo tâm thần, mà sao có mỗimình huynh còn tỉnh táo thế , phi chẳng phải kẻ có mắt không ngươi, thìcũng là người vô tình ? Sinh từ tốn đáp: - Ðệ cũng đã liếc mắt nhìn qua. Nhan sắc ấy, dù có lọt được vào mắtđệ, nhưng không thể làm cho lòng đệ xao xuyến được. Uông nghe nói thế, không được vui, hỏi: - Như vậy, huynh cũng cho rằng hai nàng ấy đều phiêu lương diễmtuyệt chứ? - Theo ý đệ, nếu cứ đem hai nàng so sánh với bọn tỳ thiếp mà nhị vịthế huynh vẫn thường sủng ái, ắt là một trời một vực, nhưng đem so với TâyTử, Di Quang thì e rằng không đáng. Còn như các huynh cho lời đệ nói sai,thì để đệ phân tích cho mà nghe, có được không? Uông và Lưu đều đáp: - Ðược, được chứ? Sinh tiếp: - Hai cô gái ấy, người nào trên đầu cũng phủ phê trang sức, xiêm y lụalà che kín gót hài. Ðiều này xin tạm gác lại. Ðệ chỉ xin kể qua một vài điểmmà mọi người cùng thấy, lập tức sẽ tỏ rõ chỗ xấu, chỗ tốt ngay. Uống nói: - Huynh cứ cho nghe tiếp ? Sinh lại tiếp: - Hai cô gái ấy, làn mi dù có đẹp thật đấy, nhưng là do nham liệu vẽthành. Ðôi mắt dù có long lanh quyến rũ thật đấy, nhưng trắng đen khôngphân biệt rõ ràng. Cặp môi dù có tươi hồng thật đấy, nhưng cũng do son tôphấn điểm thêm vào. Người thon, eo nhỏ thật đấy, lại cũng là do cố bó bụng,ép vai mà thành, hiển nhiên là ngụy tạo. Vả đệ từng nghe nói, giai nhân ngày xưa, diện sắc đẹp đẽ như rángchiều trong tuyết trắng, quang diễm chiếu nhân. Nhưng con gái ngày nay, tứ thể ngũ quan, không chỗ nào là không tôson trát phấn. Giả sử hai cô gái của các huynh, cũng quần thô áo vải, đầu tócrối bời, thì dù có gân cổ lên mà cười ...

Tài liệu được xem nhiều: