Danh mục

Dạ Đàm Tùy Lục - Nghiễm Nhiên Tề Nhân

Số trang: 12      Loại file: pdf      Dung lượng: 123.68 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 5,000 VND Tải xuống file đầy đủ (12 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tại huyện Hoài Ninh có người tú tài tên là Uống Sĩ Nguyên, nhân vì bần hàn nghèo khổ nên vẫn chưa lấy được vợ phải ngụ cư ở một vùng ngoại ô xa huyện và sống bằng nghề gõ đầu trẻ. Có tân Nguyên đến uống rượu tại nhà một người bạn cùng trong văn xã. Người bạn văn xã của chàng có một người vợ và hai người thiếp. Vì tranh sủng mà vợ chàng và hai người thiếp thường xảy ra những chuyện đấu khẩu cãi cọ lẫn nhau, nhiều khi vang dội ra đến tận...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Dạ Đàm Tùy Lục - Nghiễm Nhiên Tề Nhân Dạ Đàm Tùy Lục Nghiễm Nhiên Tề Nhân Tại huyện Hoài Ninh có người tú tài tên là Uống Sĩ Nguyên, nhân vìbần hàn nghèo khổ nên vẫn chưa lấy được vợ phải ngụ cư ở một vùng ngoại ô xa huyện và sống bằng nghềgõ đầu trẻ. Có tân Nguyên đến uống rượu tại nhà một người bạn cùng trong vănxã. Người bạn văn xã của chàng có một người vợ và hai người thiếp. Vìtranh sủng mà vợ chàng và hai người thiếp thường xảy ra những chuyện đấukhẩu cãi cọ lẫn nhau, nhiều khi vang dội ra đến tận nhà khách. Nguyên thấy vậy, tủm tỉm bảo với người bạn văn xã rằng : - Sách Mạnh Tử đã dậy rằng người nước Tề chỉ có một vợ, một thiếpmà thôi, nay huynh lại hơn hẳn người nước Tê những một thiếp, thế này thậtlà đáng đời rồi. Người bạn vừa xấu hổ vừa giận, nói: - Huynh khỏi cần chê tôi, chỉ sợ sau này huynh gặp hoàn cảnh như tôi,thì cũng co rúm lại như tôi mà thôi. Nguyên đáp: - Có được một người vợ đối với đệ cũng là khó, nói chi đến chuyệnđược đào thêm liễu nữa. Có ngời khách cũng ngồi ăn tiệc chung bàn là Lý Vạn Niên nghe nóithế cũng không nhịn được, phải ôm bụng mà cười sặc sụa. Sau đó ít lâu, Nguyên hỏi người con gái của một cựu thân hào họDương, là Tố Lan làm vợ. Tố Lan tuổi vừa đôi tám, lại nổi tiếng là dẹp, nhansắc diễm kiều. Sắp đến ngày đón dâu thì bỗng cả vùng Qui Giang có lệnhgiới nghiêm phòng bị giặc cướp. Người mẹ của Tố Lan phải đến Hừ Khê để dưỡng bệnh, còn nàng phảivội vã vào trong thành để thâu nhập các đồ vàng bạc tế nhuyễn. Giữa lúcnàng đang gói ghém hành trang thì nghe tin cửa phía Bắc của huyện đã bịgiặc phá. Tô Lan hoảng hốt vứt bỏ mọi hành trang lại, đầu bù tóc rối, mặtmũi nhem nhuốc bẩn thỉu, lẩn vào đám dàn bà con gái hàng xóm, chạy racửa phía Nam. Ðường xa lộ dài, nàng lại bó chân, nên nỗi khổ cực kể chẳnghết. Những người chạy loạn, chạy được một vài dặm thì gặp một ngọn núicao lớn chặn phía trước mặt. Ðàn bà con gái đều ngừng cả lại ở dưới chânnúi để nghỉ ngơi lấy sức Thình lình có một gã kỵ binh phi ngựa chạy tới nhưbay, hô lớn báo cho mọi người là quân giặc đang vòng từ phía Nam núi bọctới. Mọi người ai nấy nghe thấy thế đều kinh hoàng sợ hãi, bỏ chạy tứ tán. Tố Lan chẳng biết chạy đi đâu. Nàng thấy bên hữu của ngọn núi cómột cây hòe già, đã chết khô, thật lớn, thân to bằng cả chục người ôm mớixuể, bên trong rỗng ruột, nàng bèn chui vào đấy để nấp. Quả nhiên, lát sau nàng nghe thấy có tiếng ngựa phi, tiếng người lahét, tiếng trẻ con khóc lóc, tiếng người già cả kêu gào thảm thiết, hỗn tạpsuất từ giờ ngọ đến giờ thân, thanh âm mới dần dần biến mất, trả lại cảnh tríyên lặng trầm tịch. Bấy giờ, Tố Lan mới lén chui ra khỏi hốc cây, tìm đường đi. Nàngthấy có một thiếu niên từ trong bụi cây ló mặt ra ngoài, nhớn nhác nghengóng. Gã thấy đã yên tĩnh, bèn đi ra, tiến tới gần Tố Lan chắp tay vái chào,hỏi nàng đi đâu Nàng sót sa sùi sụt hỏi lại: - Chẳng biết đến Hứ Khê có xa lắm không thầy tú? Thiếu niên nhìn Tố Lan một hồi lâu suy nghĩ rồi nói: - Thật ra thì cũng không xa lắm đâu. Cách Lĩnh Nam khoảng nămdặm mà thôi. Nhưng mặt trời đã lặn, đêm khuya hoang dã, đầy những nguyhiểm, nàng lại bó chân, bước sen mạn hành, e rằng chẳng chết vì giặc cướp,thì cũng làm mồi cho hổ báo sài lang. Quãng chỗ suối chảy vòng đằng kia,có mấy gian nhà tranh, chính là nhà bà con của tôi đấy. Chỗ ấy yên lặngvắng vẻ, nhà không có đàn ông, chỉ có một bà lão già trông cửa, sao chẳngđến đó xin ngủ đỡ, sáng mai dạy nhờ bà ấy đưa về, bất quá tốn mấy quantiền thù lao thôi. Ðó là cách hay nhất. Tố Lan cúi đầu suy nghĩ, thấy không còn cách nào khác, đành nuốt lệđi theo thiếu niên. Chừng đến nơi, chỉ thấy mấy gian nhà không to gì lắm,với một bà già tóc đã bạc. Bà lão ngẩng đầu lên nhìn thấy một đôi trai gáixăm xăm bước vào cửa, lấy làm kỳ lạ hỏi: - Tướng công thừa cơ loạn lạc, lấy vợ không báo cho ai biết. Tiện quánhỉ? Thiếu niên đáp: - Lão đừng có hồ đồ nói ẩu. Người ta là con nhà lương thiện tử tế. Xincho ngủ đỡ một đêm rồi mai đi. Bà lão lải nhải hỏi thăm thiếu mền về tình hình giặc dã, rồi thở ngắnthan dài chuyện có thằng con bị sung làm lính phòng ngự ở trong thành chưavề, nước mắt sụt sùi không dứt. Thiếu niên nói trá là con bà ta vẫn bình yên vô sự để vỗ về an ủi rồidục bà ta đi chuẩn bị thổi cơm ăn. Nhưng Tố Lan vì lo nghĩ đến thân mẫu,nên chẳng sao nuốt nổi. Ðêm xuống, nhà lại không đèn, tối đen như mực. Thiếu niên đến ngủ ở một phòng khác, còn bà nằm chung với Tố Lan. Bà lão tỏ vẻ ân cần hỏi han về họ hàng gia thế của Tố Lan, thì nàngđáp: - Cha cháu ngày trước từng làm huyện lệnh huyện Văn Hỉ. Còn cháuđã được hứa gả cho người tú tài họ Uổng ở Nam Ðường, chẳng biết chồng cháu bây giờ sống chết ra sao. Nói xong thì nước mắt hai hàng. Bà lão a ...

Tài liệu được xem nhiều: