Danh mục

Dạ Đàm Tùy Lục - Vương Khản

Số trang: 14      Loại file: pdf      Dung lượng: 138.80 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Vương Khản là con thứ ba một gia đình nông dân sống ở ẩn trong núi. Một hôm Khản đang dấy cỏ ngoài đồng, bỗng một cơn gió lớn đùng đùng nổi dậy, làm cát bay đá chạy trời đất tối sầm. Khản đang tính tìm chỗ ẩn nấp, chợt thấy một người con gái, áo quần hoa lệ, nhưng đầu tóc rối bù, chân không hài vớ, từ đằng xa hộc tốc chạy tới phía chàng. Nàng vừa chạy vừa kêu gọi Khản: - Tam lang , cứu thiếp với! Trong lúc vội vàng hoảng hốt, Khản chẳng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Dạ Đàm Tùy Lục - Vương Khản Dạ Đàm Tùy Lục Vương Khản Vương Khản là con thứ ba một gia đình nông dân sống ở ẩn trong núi.Một hôm Khản đang dấy cỏ ngoài đồng, bỗng một cơn gió lớn đùng đùngnổi dậy, làm cát bay đá chạy trời đất tối sầm. Khản đang tính tìm chỗ ẩn nấp,chợt thấy một người con gái, áo quần hoa lệ, nhưng đầu tóc rối bù, chânkhông hài vớ, từ đằng xa hộc tốc chạy tới phía chàng. Nàng vừa chạy vừakêu gọi Khản: - Tam lang , cứu thiếp với! Trong lúc vội vàng hoảng hốt, Khản chẳng kịp tìm hiểu cho rõ lý dotại sao, buột miệng bèn hỏi: - Cứu nàng bằng cách nào? Người con gái đáp: - Xin cho thiếp núp nhờ ở dưới chuồng cỏ , lát nữa có cơn lốc kéo đến,chính là kẻ đuổi bắt thiếp đấy. Nhờ chàng nói dối dùm thiếp đã chạy vềhướng Tây rồi nhé! Nói xong liền lẩn vào trong chuồng cỏ. Lát sau, quả nhiên có một cơn lốc xoáy từ Ðông Bắc thổi đến, cao lớnlừng lững như một cái tháp Phật, cuồng bạo và mãnh liệt như ngựa lồng, vâychung quanh thửa ruộng của Khản mấy vòng, làm cho lá rơi cây rụng tơi tả. Khản y lời người con gái dặn, lấy tay chỉ về hướng Tây, để đánh lừacơn lốc . Lập tức có một tràng sấm nổ vang trời, và cơn lốc như hiểu ý người ,ào ào chuyển hướng thổi về phía Tây, khiến cho Khản vô cùng ngạc nhiênvà kinh dị. Chừng đến lúc hết cơn lốc, Khản mở cửa chuồng cỏ, đã thấy ngườicon gái ngồi núp trong đó, đang xé quần để lấy vải quấn chân. Nàng thấy Khản đến, thì nhoẻn miệng cười duyên, lấy tay vấn lại máitóc. Trên trán hãy còn lấm lấm mồ hôi, hơi thở chưa được đều đặn bìnhthường. Khản để ý nhìn kỹ nàng, thấy mày ngài, khõe mạnh, diễm lệ ít có vừamừng vừa ngạc nhiên, bèn lấy giọng ôn tồn an ủi nàng rằng. - Kẻ đuổi bắt nàng đã đi xa rồi, nàng không việc gì phải sợ hãi nữa .Nhưng ta không tin, như thế mà được coi là đã thi ân cho nàng rồi sao ? Người con gái đứng dậy vái chàng, cảm tạ rằng: - Ân sâu đức rộng, thiếp xin ghi nhớ suốt đời. Khản nói: - Như vậy, nàng định lấy gì để trả ơn cho ta? Ðáp : - Lụa là gấm vóc châu báu ngọc ngà, thiếp xin để chàng chọn lựa? Khản cười. nói: - Ta đâu có cần đến những thứ đó. Ðiều ta muốn, thì nó to lớn vôcùng ! Vậy có thể cho thiếp biết được không ? Khản chỉ cười. không chịu nói ra Người con gái hơi lộ sắc hờn giậnnhìn Khản , nhưng lại tươi cười ngay, nói đùa: - Chàng thật là đại bất lương, thiếp không thể nào không trở thành kẻphụ ơn được. Nói xong muốn bỏ đi , Khản dang tay chặn nàng lại, nhưng nàng đã lẹlàng và nhanh như hơi gió, luôn qua nách của Khản, khiến cho chàng khôngsao bắt kịp. Rồi thoắt biến mất, không thấy hình tích gì nữa. Khản ta vỡniềm hy vọng, vừa buồn vừa hận , rầu rầu vác cày trở về nhà. Lúc đi gần đến đầu chiếc câu gỗ, đã thấy người con gái ngồi ở trênmột phiến đá phía bên kia bờ suối. Nàng thấy Khản đến, tươi cười nói: - Hẳn chàng đã cho thiếp là kẻ vong ân bội nghĩa rồi phải không ? Khản thình lình gặp lại nàng, đổi buồn làm vui, sắc mặt vui vẻ hòa dịuhẳn lên, hỏi: - Nàng đã thoát khỏi tai nạn, chẳng tìm chỗ an nhàn mà đến, sao cònlưu luyến chốn này làm gì ? Người con gái vội vã chạy đến nắm lấy tay Khản, đáp: - Ðùa với chàng một chút , nỡ nào lại giận nhau vậy. Nếu chàng chothiếp là kẻ vong ân phụ nghĩa, ấy là chàng chỉ mới biết đá, mà chẳng biếtvàng . Xin chàng cứ cho thiếp theo về , đừng coi thiếp là thứ rau hoang cỏdại mà bỏ nhau nhé. Khản nghe nàng nói vậy, thì mừng cuống bèn dắt nàng về nhà mình. Năm Khản vừa đúng hai mươi mốt tuổi thì cha mẹ đã qua đời, chỉ cònmỗi người em gái. Mọi điều trong nhà đều do em chàng lo liệu. Người emthấy Khản dẫn một người con gái vừa trẻ vừa đẹp về nhà thì lấy làm ngạcnhiên , hỏi dò lai lịch. Khản cũng đem hết câu chuyện thuật lại cho em nghe. Em chàng nhìn kỹ người con gái một lúc rồi tươi cười bảo chàng: - Ðẹp như chị ấy thế này, em còn thương nữa là anh! - Không có gì phải lo lắng lắm. Ngại nhất à cái mụ Tám Chung, hàngxóm nhà mình, thường nhật vẫn ngôi lê đôi mách, đặt điều bịa chuyện khắplàng, thì nay mụ ta đã bõ đi mất tích không về nữa. Em thấy chị ấy có vẻngoài tú lệ, nhẹ nhàng, tất cũng là người thông minh, khéo léo có thể dựadẫm vào nhau chung sống qua ngày được, chỉ sợ anh phận mỏng phúc bạc,không có duyên với chị ấy mà thôi . Người con gái đứng dậy, sửa lại nếp áo, rồi nghiêng mình thi lễ , cảmtạ người em của Khản: - Tôi mang ơn lớn của Tam Lang, nên nguyện đem thân về hầu hạchàng cho phải nghĩa. Chỉ sợ cô nương không có bụng dung nạp chứa chấpmà thôi. Nếu như cô nương đã có lòng thương tưởng, thì mọi việc xin để tôigánh vác, tất sẽ được tốt đẹp, vững vàng còn lời người đàm tiếu chớ nên đểý làm gì vội. Em Khản được người con gái khen ngợi tâng bốc như vậy ...

Tài liệu được xem nhiều: