_Nè, sau này lớn mình sẽ lấy cậu nhé, được không? _Ừm, cậu nhớ giữ lời nha. Mình sẽ chỉ lấy cậu thôi. _Ừm, mình hứa. Ngoắc tay nhé. Thế là trong 1 buổi chiều hoàng hôn, trên con phố nhỏ có hai đứa trẻ đang nhìn nhau mỉm cười,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đã yêu đừng bao giờ buông tay Đã yêu đừng bao giờ buông tay Tên tác giả: Joon Thể loại: tình cảm teen, bi kịch Rating: không Chương 1a: _Nè, sau này lớn mình sẽ lấy cậu nhé, được không? _Ừm, cậu nhớ giữ lời nha. Mình sẽ chỉ lấy cậu thôi. _Ừm, mình hứa. Ngoắc tay nhé. Thế là trong 1 buổi chiều hoàng hôn, trên con phố nhỏ có hai đứa trẻ đang nhìnnhau mỉm cười, 2 ngón tay nhỏ nhắn ngoắc vào nhau, 1 lời hứa được thành lập, trói buộc 2 đứa trẻ với nhau, mãi mãi. 2 tháng sau, cũng trên con phố ấy, cũng vẫn là 2 đứa trẻ ấy nhưng trên gương mặt non nớt của chúng không phải nụ cười mà là những giọt nước mắt. _Hix…huhu…Mình không muốn cậu đi đâu, cậu ở lại được không?- cô bé nói trong tiếng nấc nghẹ ngào, đôi bàn tay nhỏ nhắn cứ nắm lấy tay cậu bé không buông. Cậu bé nhìn cô bé đang khóc nức nở thì buồn lắm, đưa tay gạt đi nước mắt trên gương mặt thiên thần kia, cậu kiên định nói: _Linh, đừng khóc nữa. Mình không ở lại được nhưng mình sẽ về tìm cậu mà. _Duy à, cậu nhớ phải về với mình đó. Không được quên đâu nhé. Hix… _Ừm, mình hứa. -cậu bé gật đầu chắc chắn -Nhớ đợi mình nha. _Duy, nhanh lên con, xe phải khởi hành rồi. _Dạ! Con đến liền.- nói rồi cậu bé chạy nhanh về phía bố mẹ mình, không quên ngoái lại nói với cô bé: _Nhớ đợi mình nha. Mình sẽ về tìm cậu. Nhớ nhé! Cô bé nhìn theo cậu bé, đưa tay gạt nước mắt, nói lớn: _Mình sẽ đợi cậu. Nhớ quay về tìm mình đó. Tạm biệt. Cậu bé nghe tiếng cô bé thì dừng bước, quay lại mỉm cười thật tươi, ánh nắng bao trùm lấy cậu khiến cô bé có cảm giác như sau lưng cậu bé mọc ra đôi cánh. Chiếc xe chở cậu bé chạy xa dần rồi mất hút trên con đường ngập nắng. Cô bé vẫn đứng đấy nhìn theo hướng xe rời đi, miệng lẩm bẩm:”Mình sẽ đợi cậu.” 10 năm sau, trên con phố ấy có 1 cô gái đang ba chân bốn cẳng chạy đến trường, miệng không ngừng ca thán: _Trời đất! Thế này thì muộn học mất thôi. Cũng tại cái đồng hồ chết tiệt không thèm báo thức. Bực thật!Tại quá vội vã, nó sang đường mà không thèm nhìn trước sau nên suýt bị ô tô đâm. May mà mấy năm học võ đã luyện cho nó 1 phản xạ tốt. Quả là hú vía. Còn chiếcxe kia khi thấy nó thì đã *** phanh, cửa xe mở ra, 1 bác trung niên bước ra, ân cần hỏi thăm nó: _Cháu có bị làm sao không? _Dạ cháu không sao. Cảm ơn bác. _Vậy thì tốt rồi. Bác đi trước nhé. _Dạ! Cháu chào bác. Nói rồi, bác trung niên trở lại xe. Chiếc xe lao vụt đi, lúc ngang qua nó, 1 gươngmặt quen thuộc đập vào mắt khiến Linh bàng hoàng đến thất thần. Là Duy. Người ngồi trong chiếc xe đó là Duy. Vừa bước vào cổng trường thì cũng là lúc 3 tiếng trống vang lên. Nó uể oải bướcvào lớp, gương mặt bơ phờ. Quăng chiếc cặp sách lên mặt bàn, Linh vào chỗ ngồi và gục ngủ. Hà, bạn thân của nó suốt 7 năm lắc đầu chán nản nhìn cảnh này, nói: _ Chơi với mày suốt 7 năm mà chẳng mấy khi tao thấy mày tỉnh táo khi đến lớp. Đúng là con heo ngủ.Nếu như bình thường thì chắc chắn Hà đã xơi nguyên 1 cái cú đầu, nhưng hôm naynó làm gì còn tâm trí để ý chuyện đó, giờ tâm trí nó đã bay theo chiếc xe chở Duy mất rồi. Chợt nó ngẩng phắt đầu dậy làm cho cô gái đang còn trố mắt ngạc nhiên kia giật mình đánh thót. Đưa đôi mắt mông lung nhìn con bạn thân, cơ miệng nóchuẩn bị hoạt động thì chợt sững lại, ngơ ngẩn nhìn về phía sân trường ngập nắng. Hình như nó vừa thấy ai đó quen thuộc lắm. _ Linh, Linh, mày bị làm sao vậy? Bị tiếng gọi của Hà làm choàng tỉnh, nó mới hoàn hồn, nói: _ Mình có chuyện muốn nói với cậu… _ Tùng! Cô giáo bước vào lớp, cắt ngang cuộc trò chuyện của 2 đứa nó : _ Hôm nay lớp của chúng ta đón thêm 2 bạn mới.Nghe tin này, cả lớp xôn xao, bàn tán về 2 nhân vật mới đến. Những dự đoán kiểuGia Cát Dự nhanh chóng được đưa ra. Do quá ồn ào, cô phải gõ thước đến mấy lầnđể lớp trật tự lại rồi cô nói tiếp: _ Nào, hai em mau vào đi. ...