Danh mục

Đài các tiểu thư

Số trang: 94      Loại file: pdf      Dung lượng: 548.55 KB      Lượt xem: 14      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí tải xuống: 36,000 VND Tải xuống file đầy đủ (94 trang) 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

1.Ngày …tháng..năm Chúng tôi có mặt tại khu vực khách sạn từ sớm để chuẩn bị cho buổi đấu thầu. Tôi chỉ ôm cặp tài liệu trong khi chị Tuyết thì nói liên tục qua điện thoại. Chị ấy luôn như thế - bận rộn như ko kịp thở. Có rất nhiều nhà đầu tư đến dự buổi hôm nay, do đó ko khí đã rất căng thẳng. Mồ hôi tôi ra ướt đẫm thái dương, đầu nhức bưng bưng, tai ù đi cả. Cuối cùng buổi đấu thầu phải hoãn lại và họ chọn 3 nhà thầu triển vọng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đài các tiểu thưĐÀI CÁC TIỂU THƯ1.Ngày …tháng..nămChúng tôi có mặt tại khu vực khách sạn từ sớm để chuẩn bị cho buổi đấu thầu. Tôi chỉ ôm cặp tàiliệu trong khi chị Tuyết thì nói liên tục qua điện thoại. Chị ấy luôn như thế - bận rộn như ko kịpthở.Có rất nhiều nhà đầu tư đến dự buổi hôm nay, do đó ko khí đã rất căng thẳng. Mồ hôi tôi ra ướtđẫm thái dương, đầu nhức bưng bưng, tai ù đi cả. Cuối cùng buổi đấu thầu phải hoãn lại và họchọn 3 nhà thầu triển vọng nhất cho dự án để phỏng vấn riêng, trong đó có chúng tôi.Tôi và chị Tuyết tiếp tục làm việc cùng nhau, tôi gọi về công ty, chị ấy thì đọc tài liệu. Bữa trưa chỉcó bánh mì kẹp thịt và trà chanh lạnh. Tôi ngán nó khủng khiếp.Hai giờ chiều, chúng tôi phải trình bày kế hoạch trong 30 phút, trả lời các câu hỏi trong 65 phút,và họ hẹn chúng tôi tuần sau sẽ có câu trả lời. Khi ra về tôi chỉ muốn lao xuống bể bơi ngay lậptức.Thức khoe cái kèn nó vừa mua, trông bảnh lắm. Tôi nghĩ chắc nó đã đập ống heo để mua chiếckèn này, vì giá của loại ấy khá đắt, ít nhất là cũng quá tầm với những đứa như chúng tôi. LãoPhúc thì vừa bán cái xe để mua dàn organ và loa thùng. Chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ cho buổira mắt ngày mai. Tôi ư? Dĩ nhiên là phải mượn ông chủ tháng lương tới để đủ tiền mua bộ trốngmới. Đam mê là thế đấy.Thức trằn trọc suốt đêm làm tôi cũng ko ngủ được. Nó bảo – “cứ như sắp làm liveshow”. Tôi gầmgừ - “Ừ, liveshow, để xem có anh cảnh sát nào tóm về bốt ko?”2.Ngày..tháng..nămTổng Giám đốc nhìn chúng tôi nghi ngại, vẻ mặt ông ta cho thấy ko muốn chúng tôi tiếp tục nữa.“Bỏ đi, những dự án chính phủ đâu có dễ lấy?” . Chị Tuyết cười bình thản – “Hôm nay họ gọi,nếu giành được thì cho bọn em nghỉ 1 tuần nhé sếp.”Ông ấy gật, có lẽ cũng ko thể làm khác đi được.Thật ra thì đây ko phải là lần đầu tiên tôi đi tranh thầu với chị Tuyết, mà gần như hơn 10 lần rồi.Nhưng lần này thì khác, nó là dự án lớn, lợi nhuận cao và hầu như chúng tôi đã dành ra rấtnhiều tâm huyết để theo đuổi. Cho nên tôi cứ bồn chồn lo lắng đến mệt mỏi cả từ sáng tới trưa.“Em trông ghê quá, thoải mái đi.” - Chị ấy đẩy ly café về phía tôi.“Nếu họ từ chối thì sao?” – Tôi vẫn thiếu tự tin hơn bình thường. Chị uống 1 ngụm nước, nháymắt – “Thì…thôi. Ko có nghỉ ngơi gì cả”.Tôi đâu có muốn nghỉ phép, chỉ là…tôi sợ thất bại. Tôi sợ mọi thứ trở thành công cốc. Trái vớitôi, chị muốn nghỉ phép dài lắm, vì “chị đâu có thời gian cho thằng bé”. Đó là cu Tí, con trai 6 tuổicủa chị.Đến lượt tôi nôn nóng, anh Khoa bảo đã thuê được chỗ rồi, góc phố Tràng Tiền. Hẹn lúc 4h màmới 2h trưa tôi đã thấy sướng sướng thế nào. Hơn 3h, ko chịu được nữa tôi xin nghỉ sớm, chạyvề nhà, gặp Thức ở đó. Nó cũng y chang tôi.4 giờ kém, lão Phúc đưa xe ba gác tới, chất 1 đống thứ lên, còn chúng tôi cuốc xe máy.Họ gọi điện, đồng hồ chỉ 5h kém 15. Chị Tuyết nghe xong, cúp máy, nhìn tôi – “Ok rồi cưng”. Đólà câu nói tuyệt vời nhất mà tôi đã chờ đợi. Tôi ôm chị và thở phào nhẹ nhõm.Cả phòng kéo nhau đi ăn mừng, lẩu bò và karaoke. Luôn như thế. Đó là thói quen của chúng tôi,và cũng là thói quen chung của dân Sài Thành. Hễ có gì là kéo ra quán.Tôi về nhà lúc 9h tối, cửa khoá. Tấn vẫn chưa về. Tôi mở cửa vào nhà và gọi nó – “Em đang điuống với bạn gái”. Bạn gái à? Nó có bạn gái khi nào vậy?Công An ko tóm chúng tôi. Buổi diễn hoàn thành tốt đẹp trong sự tán thưởng của khán giả -khách bộ hành. Tôi vẫn còn say mê trong cảm giác được chơi trống trên đường phố - 1 loại hìnhchỉ có ở nước ngoài, và giờ đây, chúng tôi là những người đầu tiên làm điều đó ở Hà Nội. Cảnhóm đã thực hiện được ước mơ. Nó ngọt ngào làm sao.Anh Khoa đếm tiền, và cười tươi cho chúng tôi biết kết quả ko tồi, mặc dù chẳng ai trong chúngtôi quan tâm đến số tiền ngừơi ta bỏ vào thùng ấy. Chúng tôi chỉ muốn chơi thứ âm nhạc cuồngnhiệt và quyến rũ…3.Ngày.. tháng.. năm“Em biết làm gì với 1 tuần nghỉ phép?” – Tôi đẩy chiếc xe trong siêu thị và hỏi. Chị Tuyết đangchọn 1 con robot chạy pin, nghe thấy thì nghiêng đầu nhìn tôi – “Du lịch đâu đó để xả stress đi.”Đi du lịch? Đi đâu? Đi 1 mình à?“Em ra Hà Nội đi. Mùa thu Hà Nội đẹp như thơ.” Chị đề nghị bằng giọng rất mềm, như thể chịđang mơ về xứ ấy. “Thế sao chị ko đi?” – “Cu Tí đâu có nghỉ học được, ngốc ơi.”Tôi cười và gãi đầu. Hà Nội à? Thủ đô. Tôi đã đi Singapore, Thái Lan, Trung Quốc… nhưng lạichưa từng đến Hà Nội. Có lẽ tôi ko thích, tôi có vài ký ức ko tốt về người xứ Bắc. Tình yêu đầutiên của tôi dành cho 1 chàng trai gốc Hà Nội, anh ta là trưởng lớp Đại Học của tôi. Chàng tỏ tìnhvới tôi trong năm thứ hai và tôi đổ ngay sau 2 câu: “Nếu mà bạn cần 1 người quỳ dưới chân thìquên tớ đi, nhưng nếu bạn cần 1 người nắm tay bạn giữa bão tố thì tớ ở ngay đây.” Thời ấynhững cô gái trẻ như tôi khó mà thoát khỏi lời ngọt như mía ấy.Rồi chàng cưới 1 cô bạn cũng gốc Bắc sau khi tốt nghiệp - trở thành con rể của 1 chính trị gia.Con đường công danh của anh ta trải đầy thảm hoa hồng và theo tôi biết, nó còn rộng mở hơnphía tr ...

Tài liệu được xem nhiều: