Danh mục

Dám chấp nhận rủi ro

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 177.49 KB      Lượt xem: 14      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tất cả chúng ta ai cũng có một mục đích sống cho riêng mình, bất kể chúng ta là ai hay gốc gác chúng ta thế nào. Tôi thật sự tin rằng mỗi chúng ta đều có một hướng đi riêng trong cuộc sống cho dù tôi đã phải mất đến ba mươi năm mới tìm ra được điều mà tôi hằng mong mỏi.Dám chấp nhận rủi ro! Nhìn lại những gì đã qua, tôi nhận ra rằng bố mẹ đã vô tình uốn nắn để tôi trở thành tôi của ngày hôm nay. Chẳng hạn như, noi theo tính...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Dám chấp nhận rủi ro Dám chấp nhận rủi ro!Tất cả chúng ta ai cũng có một mục đích sống cho riêng mình, bất kể chúng talà ai hay gốc gác chúng ta thế nào. Tôi thật sự tin rằng mỗi chúng ta đều cómột hướng đi riêng trong cuộc sống cho dù tôi đã phải mất đến ba mươi nămmới tìm ra được điều mà tôi hằng mong mỏi. Dám chấp nhận rủi ro!Nhìn lại những gì đã qua, tôi nhận ra rằng bố mẹ đã vô tình uốn nắn để tôi trởthành tôi của ngày hôm nay. Chẳng hạn như, noi theo tính tự lập của mẹ đãmang lại cho tôi khả năng cần thiết để dám sống liều lĩnh về sau này. Saumười năm làm việc cho một ngân hàng lớn ở Wall Street và giam mình trongnhững bức tường, đã có lúc tôi thét lên dữ dội: Thế là quá đủ rồi!. Từ tậnđáy lòng, tôi biết mình có thể đạt được những thành quả nổi bật hơn thế.Một hôm, khi đang đọc báo để tìm xem có cơ hội việc làm nào mới và đầythử thách ở Wall Street hay không thì ngay lập tức tôi bị thu hút vào mụcquảng cáo của Merrill Lynch. Họ đang cần tuyển thêm nhân viên môi giớichứng khoán, và những tiêu chuẩn chuyên môn được liệt kê trong đó rõ rànglà những thứ tôi đều đáp ứng được cả.Lòng vô cùng phấn khởi, tôi đã gọi điện thoại và sắp xếp để gặp đ ược mộttrong những phó chủ tịch chi nhánh ở thành phố New York. Rủi thay, ngayvào ngày hẹn, tôi lại bị cảm, sốt cao đến 40 độ và có nguy cơ không thểgượng dậy nổi. Thế nhưng tôi biết rằng đây là một cơ hội bằng vàng và vẫnnhất quyết đến gặp ông phó chủ tịch. Chúng tôi đã trò chuyện liên tục vớinhau trong suốt ba tiếng rưỡi đồng hồ.Vì cuộc trò chuyện của chúng tôi khá thân mật và thời gian của buổi phỏngvấn cũng khá lâu nên tôi rất đỗi ngạc nhiên và thất vọng khi ông ấy khôngnhận tôi vào làm ngay ở vị trí đó mà lại bảo tôi đến gặp mười hai trong sốnhững nhân viên môi giới chứng khoán hàng đ ầu của công ty để được p hỏngvấn thêm. Tôi nghĩ rằng dẫu sao thì đó cũng là một tín hiệu tốt.Trong năm tháng sau đó, tôi đã gặp mặt mười hai người này, và người nàocũng cố làm tôi nản lòng khi nói: Tốt hơn cậu nên trở về với công việc nhànnhã tám tiếng một ngày ở ngân hàng đi, Việc này cậu không làm nổi đâu,Tám mươi phần trăm những người mới đều bỏ cuộc ngay trong năm đầutiên và Cậu không hề có kinh nghiệm về đầu tư. Trong thâm tâm, tôi cảmgiác mình giống như một con chó đang hốt hoảng quặp đuôi mà chạy, nhưngtôi vẫn cố làm mặt tỉnh.Cuộc phỏng vấn cuối cùng được ấn định vào một ngày đông giá rét, gió thốcdữ dội. Chỉ sau năm phút phỏng vấn, tôi nhận thấy rõ ràng là vị phó chủ tịchchẳng biết phải làm gì với tôi. Hình như việc tôi lập được một kế hoạch tiếpthị dày hai mươi lăm trang với nhiều nghiên cứu đáng giá vượt quá mức yêucầu của ông cũng chẳng có ý nghĩa gì. Và việc các nhân viên kinh doanh giỏinhất của ông có ấn tượng tốt về tôi cũng chẳng ích gì.Trong thời khắc mà tôi biết rằng sự liều lĩnh và lòng can đảm sẽ thay đổitương lai tôi mãi mãi, tôi đã nhìn thẳng vào mắt ông ấy và nói: Thưa ông,nếu ông không nhận tôi vào làm thì ông sẽ không bao giờ biết được tôi có thểgiúp ích cho công ty này như thế nào đâu.Khi nhận ra điều mình vừa nói, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc theo sốnglưng tôi, và tôi nghĩ: Trời đất, mình vừa làm gì thế này? Nhưng điều ông ấynói với tôi ngay sau đó lại tựa như một khúc nhạc: Được, tôi đồng ý nhậncậu. Nhưng trước khi tôi kịp bắt tay ông ấy và vội ra về để báo tin vui chomọi người thì ông lại nói thêm: ... với một điều kiện.Tim tôi như ngừng đập. Cậu phải thôi ngay công việc ở ngân hàng trongvòng hai tuần kể từ ngày hôm nay và đăng ký học một chương trình huấnluyện trong ba tháng của chúng tôi, rồi sau đó phải thi lấy chứng chỉ môi giớichứng khoán và cậu phải đậu ngay lần thi đầu tiên. N ếu rớt, dù chỉ thiếu mộtđiểm, cũng khỏi làm với tôi!Tôi run lên như một chiếc lá. Miệng tôi chợt khô lại. Chưa bao giờ trong đờitôi lại thấy cần một ly nước như thế. Tôi nhớ lúc đó tôi đ ã nghĩ rằng tôi sẽ mấttất cả nếu rớt kỳ thi đó, kỳ thi mà tôi nghe nói là khó như một kỳ thi dành chocác luật sư vậy. Tôi nuốt thật mạnh và nói giọng buồn bã: Tôi chấp nhận.Tương lai tôi lập tức thay đổi kể từ giây phút đó.Sau khi thi đậu và nhận được giấy phép công nhận mình là một nhân viên môigiới chứng khoán, tôi đã phải nỗ lực suốt nhiều tháng liền, chỉ sống bằng tiềnhuê hồng, ăn mì ống, bánh mì sandwich với bơ đậu phộng và ngũ cốc. Nhiềuđêm, tôi phải thức khuya làm việc để tìm kiếm khách hàng mới. Tôi thườngrời văn phòng với tâm trạng thật mỏi mệt và kiệt sức hoàn toàn, tôi gần nhưmuốn bỏ cuộc, vậy mà chẳng hiểu sao tôi cũng trở lại văn phòng tiếp tục làmviệc vào sáng hôm sau. Đó là một khởi đầu gian khổ và trong suốt thời gianđó, tôi chẳng hề vui chơi hay tiếp xúc với ai cả.Một trong những phần việc khó khăn và thử thách nhất của nghề môi giớichứng khoán là thực hiện vô số những cuộc gọi lạnh lùng. Mỗi ngày, chúngtôi phải thực hiện những cuộc gọi cho hàng trăm khách hàng tiềm năng -nhiều người trong số họ chưa bao giờ biết đến chúng ...

Tài liệu được xem nhiều: