Danh mục

DANH HỌA VAN GOGH VÀ MỘT TÂM HỒN KHAO KHÁT YÊU THƯƠNG

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 141.85 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Thật hiếm có những cuốn sách viết về cuộc đời của các danh họa, cho dù đó là Leonardo da Vinci, Francisco Goya, Renoir hay Repin, mà lại thiếu những trang miêu tả tình yêu của người họa sĩ, vai trò của người phụ nữ trong sáng tác của họ. Có lẽ dường như chỉ có Van Gogh là không thuộc số các họa sĩ như vậy. Người ta cho rằng không một người đàn bà nào có ảnh hưởng quan trọng đến Người Arles Madame Ginoux 1890 sáng tác của ông. Điều này vừa đúng lại vừa không....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
DANH HỌA VAN GOGH VÀ MỘT TÂM HỒN KHAO KHÁT YÊU THƯƠNG DANH HỌA VAN GOGH - MỘT TÂM HỒN KHAO KHÁT YÊU THƯƠNG Thật hiếm có những cuốn sách viết về cuộc đời của các danh họa, cho dù đó là Leonardo da Vinci, Francisco Goya, Renoir hay Repin, mà lại thiếu những trang miêu tả tình yêu của người họa sĩ, vai trò của người phụ nữ trong sáng tác của họ. Có lẽ dường như chỉ có Van Gogh là không thuộc số các họa sĩ như vậy. Người ta cho rằng không một người đàn bà nào có ảnh hưởng quan trọng đến sáng tác của ông. Điều này vừa đúng lại vừa Người Arles không. Madame Ginoux 1890 Quả thật, trong tranh của Van Gogh, chúng ta không tìm thấy bóng dáng của những người phụ nữ yêu dấu (trừ một người mà chúng tôi sẽ đề cập tới sau). Nhưng tất cả những gì là tuyệt vời và độc đáo có được trong đó chính là nhờ những người phụ nữ của ông. Nói một cách chính xác hơn, nhờ nỗi buồn khôn nguôi của ông về tình yêu phụ nữ, nhờ niềm đam mê cháy bỏng của ông nhưng không được một phụ nữ nào chia xẻ... Trước hết, ta cần phải biết những đặc điểm về tính cách của Van Gogh: ông là người rất bướng bỉnh và hết sức chân thành. Những đức tính này sẽ trở thành hạnh phúc và đồng thời cũng là tai họa cho cả cuộc đời ông. Ngay từ hồi thơ ấu ông đã bị bố mẹ, các thầy giáo và bạn bè quở trách và trừng phạt về việc ông suy nghĩ khác mọi người, say mê những thứ không giống mọi người. Thậm chí về chuyện ông có mái tóc hung hung khác người. Và chàng trai lầm lì, ngang ngạnh đó đã từ Hà Lan đến nước Anh để làm trong một công ty buôn bán tranh. Ông thuê một chỗ ở tại ngoại ô London và ngay lập tức phải lòng Ursuđa, cô con gái của bà chủ nhà. Mỗi một lời nói, mỗi một cử chỉ, mỗi một động tác của cô gái đều khiến ông trầm trồ thán phục. Van Gogh đã thay đổi tâm tính đến mức không thể nhận ra được. Trước đây ông cau có, ủ dột bao nhiêu thì bây giờ ông tươi cười, niềm nở bấy nhiêu. Nếu trước đây màn sương mù dày đặc của thành London, tiếng hót líu lo của bày chim sẻ trên mái nhà, cảnh ồn ào tấp nập ngoài đường phố làm ông bực mình khó chịu thì bây giờ ông lại thấy thích thú những cảnh ấy. Ông chưa vội tỏ tình với Ursuđa (mặc dầu dường như cô ta nóng lòng chờ đợi điều đó), ông chỉ cần nàng ở bên cạnh ông - thế cũng đủ lắm rồi. Song ông không thể giấu mãi tình cảm của mình và với niềm hồi hộp xúc động, ông đã thổ lộ tình yêu với nàng. Còn Ursuđa thì để đáp lại, đã... phá lên cười: “Này anh chàng Hà Lan ngố kia ơi! Anh nhầm rồi. Một gã tóc hung như anh đâu có chỗ trong trái tim của tôi, và sẽ không bao giờ có. Cái điều mà anh tưởng là tình yêu chỉ là một trò chơi không hơn không kém. Tôi rất khoái khi những người mà tôi không hề ưa lại say mê tôi như điếu đổ!” Đối với Van Gogh, cả vũ trụ lập tức tối sầm lại- Đất như sụt dưới gót chân. Ông lại thu mình lại, trở nên rầu rĩ và trong một thời gian dài, theo lời của một trong những người chép tiểu sử của ông, sa vào trạng thái “hoàn toàn mệt lả”. Sau vài năm, thay đổi nhiều nghề, kể cả nghề truyền đạo Tin lành, ông trở về nhà và thử sức trong hội họa, nhưng những ký họa và tranh của ông không được mọi người ưa thích, kể cá bố mẹ và các chị gái, và các họa phẩm của ông đều mang màu sắc ảm đạm, còn những nhân vật trong tranh thì không hiểu sao trông rất quái dị. Duy chỉ có cậu em trai Théo là cảm nhận thấy trong các tác phẩm đầu tay của ông có một cái gì rất khác thường. Van Gogh suốt ngày đi lang thang trong cảnh cô đơn, thức trắng đêm còn sau đó lại ngủ mê mệt đến tận bữa trưa khiến bố mẹ rất bực mình. Cuối cùng Van Gogh lại dấn thân vào con đường tình ái. Lần này ông phải lòng bà chị họ tên là Kee, một góa phụ trẻ tuổi có cậu con trai lên bốn. Và lịch sử lại tái diễn. Giống như là con bướm, Van Gogh suốt ngày quanh quẩn bên người đàn bà có hình thức rất bình thường này, thổ lộ tình cảm của mình, chơi đùa với đứa con của nàng như với chính con trai của mình. Và ngay cả khi Kee nói rằng nàng không và sẽ không bao giờ yêu chàng, Van Gogh không hề nản chí. Ông vẫn cảm thấy hạnh phúc bởi vì ông đang yêu. Trong một bức thư gửi em trai Théo hiện đang sống và làm việc ở Paris, ông viết: “Anh tin chắc rằng một tình yêu nghiêm túc và nồng nàn như vậy không làm dấy lên ở nơi em sự ngạc nhiên, mà ngược lại, là một mối tình hoàn toàn tự nhiên và hợp lý. Bởi lẽ tình yêu - đó là một cái gì đó mãnh liệt, chân chính khiến cho đối với người đang yêu khước từ một tình cảm như vậy thì chẳng khác nào là sự tự sát cả... Anh nhìn nhận cái điều “Không, không, không đời nào “ như một cục nước đá mà anh áp vào ngực để làm nó tan ra. Em hãy hiểu cho anh, nếu như anh nói rằng người nào muốn sáng tác và trở thành họa sĩ thì cần phải có tình yêu, nói chung ai mong muốn thể hiện tình cảm trong tác phẩm của mình thì người đó trước hết cần phải tự cảm nhận được nó và phải sống theo mệnh lệnh của con tim...!” Cuối cùng, bị khổ sở bởi sự theo đuổi dai dẳng của Van Gogh, Kee đến chỗ bố mẹ ở một thành phố khác. Còn ông vẫn bám theo nàng. Nàng tìm mọi cách lẩn tránh gặp mặt ông. Và Van Gogh không hề đòi hỏi gì và chỉ con xin bố mẹ nàng một điều: cho phép ông được ở bên nàng mấy phút, nói một cách khác, cho ông được ngắm nhìn nàng lần cuối. Khi bố mẹ Kee yêu cầu ông lập tức rời khỏi nhà họ, Van Gogh liền tháo tấm kính ở chiếc đèn dầu hỏa, thò tay dần vào ngọn lửa và hứa rằng cuộc gặp gỡ với Kee sẽ kéo dài cho đến khi nào bàn tay ông chịu được sức nóng của ngọn lửa. Ông vừa nói vừa mỉm cười với khuôn mặt trắng bệch vì đau đớn. Người ta gần như đẩy ông ra khỏi nhà và gọi ông là thằng rồ... Và Van Gogh lại đắm chìm trong nỗi tuyệt vọng, càng trở nên ủ rũ. Trong một thời gian nào đó, cuộc sống đối với ông đã mất hết ý nghĩa. Nhưng cuộc sống đã chiến thắng. Sau khi đành lòng cam chịu sự mất mát với Kee, ông viết cho Théo, cậu em trai đồng thời ...

Tài liệu được xem nhiều: