Danh mục

Để lành bệnh tự nhiên - Phần 4

Số trang: 25      Loại file: pdf      Dung lượng: 246.27 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 10,000 VND Tải xuống file đầy đủ (25 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Để lành bệnh tự nhiên Chương 2 Ngay ở Vườn Sau TôiLúc tôi chấm dứt những cuộc du hành qua những nước Nam Mỹ vào năm 1973, tôi bắt đầu tính chuyện "an cư lạc nghiệp" ở một vùng lân cận chung quanh Tucson, Arizona, nơi mà tôi sống cho đến ngày nay. Tôi cảm thấy có sự thu hút mạnh mẽ với quang cảnh thiên nhiên của vùng sa mạc này và tôi có những quan hệ tốt đẹp với cư dân địa phương. Một trong những sự liên hệ này là sự quen biết với ông Sandy Newmark,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Để lành bệnh tự nhiên - Phần 4 Để lành bệnh tự nhiên Chương 2 Ngay ở Vườn Sau Tôi Lúc tôi chấm dứt những cuộc du hành qua những nước Nam Mỹ vàonăm 1973, tôi bắt đầu tính chuyện an cư lạc nghiệp ở một vùng lân cậnchung quanh Tucson, Arizona, nơi mà tôi sống cho đến ngày nay. Tôi cảmthấy có sự thu hút mạnh mẽ với quang cảnh thiên nhiên của vùng sa mạc nàyvà tôi có những quan hệ tốt đẹp với cư dân địa phương. Một trong những sựliên hệ này là sự quen biết với ông Sandy Newmark, một học sinh đã tốtnghiệp ngành Nhân- chủng- học tại đại học Arizona, ông trở thành ngườiláng giềng của tôi tại thung lũng Esperero nằm dưới chân rặng núi Catalina.Mới đây Sandy đã rời ngành Nhân- chủng- học để trở thành một nông gia tạirặng núi Trắng (White Mountains) ở vùng trung tâm Arizona; rồi ông trở vềTucson để theo học Y khoa. Ngày hôm nay ông trở thành Bác sĩ nhi khoacho gia đình của tôi. Ông Sandy và bà vợ ông ta tên Linda, bà hiện nay đang là Bác sĩ tâmthần. Họ có một cô con gái tên Sophia mang bệnh thần kinh chậm phát triển(retard). Lúc Sophia còn nhỏ, đã có nhiều bạn bè đề nghị những phươngcách chữa trị. Một trong những cách là đưa bé đi tới một Bác sĩ nắn xươngcó lối trị bệnh khá lập dị tên là Robert Fulford, ông có một số thành tích khiđiều trị những trẻ em bị hành hạ bởi đủ thứ bệnh tật. Sandy và Linda rất báiphục ông nên họ đem bé Sophia đến cho ông Bác sĩ này để làm vài buổi điềutrị về sọ (cranial therapy), và Sandy lúc ấy đang học năm thứ nhất tạitrường đại học Y khoa tại trường đại học Arizona, và có làm việc với Bác sĩFulford một thời gian. Ông cứ nói với tôi là tôi nên gặp ông ấy, nhưng tôicảm thấy không thích thú chuyện gặp gỡ, một phần là do sự thiếu quan tâmvề thuật nắn xương (osteopaths). Vốn có thành kiến với đám bác sĩ Y khoaxoa nắn xương (osteopathic physician), tôi coi họ như bác sĩ hạng hai vốnchỉ bày trò khéo léo với cơ thể nhiều hơn so với bác sĩ chỉnh xương thế thôi(chiropractors). Tôi có lẽ vẫn còn mang một tư tưởng lãng mạn là tìm kiếmmột người vừa là người chữa bệnh vừa là thầy giáo ở một nơi xa xôi nào đó,của một nền văn hóa khác- tôi vẫn mơ tưởng đến điều này mặc dù tôi đã cónhiều kinh nghiệm là trở về tay không sau khi có những chuyến du khảo ởnhững nơi xa. Có nhiều người khuyên tôi rằng tôi phải gặp Bác sĩ Fulfordtrước khi tôi quyết định viếng thăm ông. Vào lúc đó hai vợ chồng Bác sĩ Fulford đã ngoài bảy mươi tuổi. Ôngđã đến Tucson từ Cincinnati để nghỉ hưu sau những năm tháng hành nghềquá sức. Một đêm nọ, sau khi đã trải qua một năm tĩnh dưỡng vì đã làm việcquá mệt mỏi, ông nhận được một cú điện thoại tuyệt vọng từ một người bạncó một cháu bé đang bị bệnh viêm phổi (pneumonia). Đứa bé đang ở trongbệnh viện và không đáp ứng với loại thuốc trụ sinh trị bệnh (antibiotics).Bác sĩ Fulford tới ngay bệnh viện, dùng tay xoa bóp đứa bé và sáng hôm saucoi như đứa bé đã qua cơn nguy hiểm. Chỉ trong vòng vài tiếng đồng hồ sauđó, thiên hạ gọi ông để xin ông chữa bệnh, và ông đứng trong tình thế bị kéora ngoài cuộc sống hưu trí mà trở lại làm việc trong môn Y khoa sờ nắn củaông (osteopathic medicine). Tôi khá sửng sốt ngỡ ngàng trước sự đơn giản của văn phòng Bác sĩFulford: Chỉ có một phòng đợi với cô y tá kiêm luôn thư ký và hai phòng trịbệnh. Ngoại trừ một tấm văn bằng từ trường đại học nắn xương Kansas treotrên tường, không có máy móc trị bệnh gì đặc biệt và không có dụng cụ nàothường có tại một phòng mạch y tế. Bác sĩ Fulford trông có vẻ hiền hậu vàgiống như một ông ngoại, ông nội. Ông cao lớn, mạnh mẽ, thư thái với haibàn tay lớn tuyệt diệu. Ông nói nhỏ nhẹ và chậm rãi. Tôi nói với ông là tôicó nghe nhiều về sự hữu hiệu của phương pháp trị bệnh của ông và tôi muốnđược ông trị liệu để tự tôi chứng nghiệm phương pháp của ông. Ô, thế à, thế thì anh đau gì. ông lên tiếng hỏi tôi. Không nhiều lắm, tôi trả lời ông, “cái cổ của tôi nó làm phiền tôi tíxíu. Để tôi xem chúng ta có thể làm gì với chuyện này?” ông nói. Ông nói tôi đứng dậy, ông đặt hai tay vào hai vai tôi, và quan sát hơithở của tôi. Rồi ông xoay cái đầu tôi theo nhiều hướng khác nhau. Hãy lênnằm trên bàn, ông chỉ thị cho tôi. Tôi nằm trên bàn và nhìn ông xoay trênmột bánh xe với một dụng cụ kỳ lạ nằm trên một sợi dây dài chắc chắn. Cáidụng cụ này là cây búa gõ của ông, nó là cái khoan của nha sĩ được biếnchế lại thêm một cái đĩa tròn và dày có thể rung trên và dưới. Bác sĩ Fulfordngồi trên một cái ghế nhỏ cạnh cái bàn, điều chỉnh mức độ rung của cái đĩa,rồi ông để cái đĩa tiếp xúc với vai phải của ta. Tôi có thể cảm thấy những sựrung động từ toàn thể phía bên phải của thân thể tôi, cảm giác nói chung làdễ chịu và thư dãn nhưng đây khó có thể là một phương pháp chữa trị quantrọng. Sau chừng vài phút, tay của Bác sĩ Fulford giật nhẹ và ông lẩm nhẩm,Rồi, tới rồi. Với câu nói đó ông di chuyển cái búa gõ tới một chỗ mới vào ...

Tài liệu được xem nhiều: