Xoay. Tôi nhìn qua ống kính, cố lấy nét thật nhiều lần dù đã nhìn thấy rất rõ hai khuôn mặt đang cười. Tôi zoom lại, cận cảnh khuôn mặt để được nhìn vào đôi mắt. Tôi cố tìm điều gì trong sâu thẳm đã làm cho đôi mắt anh reo vui đến thế. Hơn 20 năm lớn lên bên cạnh anh, tôi chỉ thấy những nụ cười vương vất nỗi lo, ánh nhìn của anh đau đáu như không thể có một tia bình yên nào gieo từ đáy mắt. Tách. Tách. Tôi bấm loạt ảnh liên hoàn. Một...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đi tìm hạt mưa Đi tìm hạt mưa TRUYỆN NGẮN CỦA TIỀU QUYÊNXoay.Tôi nhìn qua ống kính, cố lấy nét thật nhiều lần dù đã nhìn thấy rất rõ hai khuôn mặt đangcười. Tôi zoom lại, cận cảnh khuôn mặt để được nhìn vào đôi mắt. Tôi cố tìm điều gìtrong sâu thẳm đã làm cho đôi mắt anh reo vui đến thế. Hơn 20 năm lớn lên bên cạnhanh, tôi chỉ thấy những nụ cười vương vất nỗi lo, ánh nhìn của anh đau đáu như khôngthể có một tia bình yên nào gieo từ đáy mắt.Tách. Tách. Tôi bấm loạt ảnh liên hoàn.Một thanh âm khô khốc, như tiếng nấc, vỡ ra.Có những hạt nước lăn dài, rơi xuống.Tôi cố cười toe nhưng những hạt nước cứ muốn lăn xuôi.Chỉ một mình tôi biết lần đầu tiên trong đời, anh tôi cười, tôi khóc.Tôi hòa vào niềm hạnh phúc của anh, nhưng thấy mình đang đánh mất một điều gì đóthật lớn lao, sẽ không gì có thể bù đắp được.Và cũng là lần đầu tiên trong đời tôi hiểu được thế nào là cảm giác đắng đót khi nước mắtrơi trên nụ cười. Những giọt nước – chỉ nhẹ như những hạt mưa mà cảm giác gì cao hơncả nỗi đau. ***Khi bắt đầu biết nghe, tôi nghe người ta gọi anh tôi là “thằng câm”. Anh không giận, màngược lại còn rạng rỡ chạy ù về phía có tiếng gọi. Bởi mỗi một thanh âm “ê, thằng câm”là đổi được ít nhất 1 que kem cho anh, 500đ.Sao người ta gọi anh là “thằng câm” – một lần tôi thắc mắc. Anh cười, chỉ tay vào miệnganh, ú ớ mấy tiếng rồi lắc lắc tay.Thì anh không nói được, nhưng anh có tên mà? Tôi vẫn thắc mắc.Anh lại cười rồi cụng đầu tôi, đưa tay cù lét khiến tôi tức cười quên cả thắc mắc trẻ con.Những ngày tháng sau này, tôi vẫn nghe người ta gọi anh tôi là thằng câm.Tôi chưa bao giờ gọi anh tôi như thế.Khi bắt đầu biết nhìn thấy, tôi đã không tìm được trong tầm nhìn của mình gương mặtmẹ, cũng không thấy ba. Chỉ thấy anh đút cháo, tắm rửa, giặt quần áo, đưa võng cho tôingủ. Tôi ngủ ngoan trong tiếng ru ú ớ của anh, mặc niệm đó là những lời ru vĩ đại. Anhquạt mát cho tôi những ngày hè, kiên nhẫn tha lưng cho đứa em gái nhõng nhẽo của anhđược ngủ ngon.Người ta nói ba tôi chết vì rượu. Ba uống say mèm rồi ngủ lăn ngoài bờ ruộng vào mộtđêm mưa. Khi mọi người tìm thấy ba thì đã muộn. Người ta mang xác ba về. Anh độikhăn tang trắng, bế tôi trên tay. Không khóc nổi.Người ta nói khi đó tôi cười. Tôi day day mấy sợi tóc lòa xòa trước trán anh. Cười hắmhắc. Nụ cười trong veo của đứa trẻ không hề biết rằng mẹ nó đã bỏ nhà đi theo ngườikhác vì không chịu nổi cảnh nghèo; không biết ba vì đau khổ mà lần đầu tiên dám mangtiền đi uống rượu rồi trở thành một kẻ chết rượu vang tới ngày sau. Nó càng không thểbiết người đang bế nó trên tay sẽ không nói với nó một lời nào.Không bao giờ nó có thể được nghe tiếng gọi của những người ruột thịt. ***Ở những khoảnh khắc tôi chưa thể hiểu và nhìn thấy, đã có quá nhiều mất mát trượt quađời.Khi bắt đầu biết lắng nghe, tôi thèm nghe tiếng nói của người thân yêu, nhưng đó chỉ làmột ước mơ vô vọng.Những thanh âm đã chết, ngay cả khi người tôi thương yêu còn đang sống. ***Mỗi buổi chiều, tôi và anh thường cùng nhau lọ mọ trong bếp nấu cháo. Hai anh emthường xuyên ăn cháo với rau muống, nước tương. Có lần thèm thịt quá, anh rủ tôi đi bắtrắn mối. Phía sau nhà có hàng tre, rắn mối hay bò dọc bò ngang ngoài ấy. Hai anh emngồi nín thở rình, thấy một con rắn mối bò trên khúc tre khô, anh nhanh tay đập mạnh,con rắn mối giãy lên một cái rồi chết. Anh nhặt tre khô đốt lửa, nướng con rắn mối. Mùithịt nướng bốc lên thơm lựng. Anh gắp con rắn mối rũ lớp than đen, rồi cẩn thận gỡ thịtđể ra lá chuối. Tôi ngồi bóc thịt rắn mối vừa thổi vừa ăn ngon lành.Ngon không? Tôi gật. Rồi tôi đút cho anh một miếng thịt khi thấy anh cứ ngồi gỡ cho tôiăn.Để mai mốt anh bắt rắn mối nướng nữa. Tôi cười tít mắt. Vậy là thời gian sau đó, trongmỗi bữa cháo của hai anh em tôi, có thêm thịt rắn mối nướng ngon lành.Tôi đi học ở trường làng. Anh ngày hai buổi đi đập lúa, nhổ mạ thuê. Ngày nắng tôi tự vềnhà, ngày mưa tôi ngồi đợi anh đến cõng, đường trơn trợt anh sợ tôi ngã. Anh thườngmang đến cho tôi khi củ khoai mì, khi miếng bánh da lợn, nắm xôi – phần ăn nửa buổi.Tôi trèo lên lưng anh, nhấm nháp phần bánh, thoang thoảng trong gió mùi mồ hôi nồngnồng của anh – cái mùi đi dọc tuổi thơ tôi không bao giờ quên được.Tối tối anh lại cõng tôi băng mấy đám ruộng đi coi ké tivi. Có hôm trời mưa, người takhông cho anh em tôi vào trong vì chân anh dính đầy bùn đất. Anh đứng bên ngoài, kiễngchân nhìn vào song cửa cho tôi xem Bao Công xử án. Tôi nói thôi về, coi vầy cực quá.Anh bảo cứ xem, đâu có sao. Đến khi tôi ngủ quên trên lưng anh mới cun cút cõng tôi về.“Mai mốt có tiền anh mua tivi cho Út xem phim đã đời luôn” – anh hứa vậy. Nhưng tôibiết tiền dành dụm được anh đều trang trải hết cho việc học của tôi. Anh làm quần quậ ...