Danh mục

Đi tìm nơi gió thổi

Số trang: 16      Loại file: pdf      Dung lượng: 488.69 KB      Lượt xem: 15      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Phí tải xuống: 16,000 VND Tải xuống file đầy đủ (16 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ngọn gió vô tình dừng chân, tình yêu vô tình ngả ngốn. Con người ta vẫn thường oán trách những cơn gió lãng du vô tình, không biết rằng gió mải mê chạy miết bởi vì trong lòng trống rỗng, hoang hoải nhớ thương.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đi tìm nơi gió thổiĐi tìm nơi gió thổiNgọn gió vô tình dừng chân, tình yêu vô tình ngả ngốn. Con người ta vẫnthường oán trách những cơn gió lãng du vô tình, không biết rằng gió mải mêchạy miết bởi vì trong lòng trống rỗng, hoang hoải nhớ thương.1. Sài Gòn – Di…- Em chuẩn bị đi đâu?- Về nhà!- Tại sao lại về nhà?- Gió không muốn dừng chân. Anh nói xem, nhà của gió là ở đâu?Di lí lắc, em vẫn còn mặc trên người áo sơ mi của Thiên, ngồi trên giường sắp xếphành lý, đôi mắt có đuôi mở to, chớp chớp, soi trong đó những sợi nắng vàng ươmcủa một sớm Sài Thành.- Di, đừng đi!Thiên lại gần bên cạnh, đặt bàn tay vuốt nhẹ lên mái tóc buông dài mềm mại đếnchấm eo của Di. Di ngước đôi mắt nhìn Thiên, mơ hồ là biển nước, mông lung suynghĩ. Anh có thể thấy một cơn sóng tình chực vỡ òa trong đôi mắt ấy. Thiên tintưởng vào tình yêu của mình, anh nhớ Di, yêu Di, cần Di, ngay cả khi cô đang đốidiện anh. Thiên bất giác không có cảm giác an toàn, muốn giang rộng tay ôm Divào lòng, níu giữ, siết chặt. Một cơn gió, lúc yên bình, có vui lòng ở lại?- Em phải đi!Di mím môi, vẫn kiên định với quyết định của mình. Với Di, tình yêu của Thiênấm áp và an lòng, khiến cô chưa một lần nào muốn rời xa. Nhưng theo một lẽ tựnhiên, Di đi để kiếm tìm những nguồn cảm hứng mới, muốn hòa nhập cùng thiênnhiên, cô cũng không biết tại sao mình loay hoay ở lại bên cạnh Thiên. Cô từngyêu anh, vẫn yêu anh và có lẽ, sẽ mãi yêu anh. Nhưng Sài Gòn không phải là quêhương của cô, không có ai ngoài Thiên bên cạnh cô. Mà anh thì chưa đủ. Di đãnghĩ có lẽ mình ích kỷ, không nghĩ cho cảm giác của Thiên, nhưng Di biết, chuyệngiữa hai người, có đấu tranh đến thế nào cũng không tròn vẹn. Một cuộc tìnhkhông có kết thúc, thì chi bằng tự tay mình đặt một dấu chấm hết. Thà rằng tựngười trong cuộc làm đau nhau, còn hơn chứng kiến những người ngoài cuộc cầmdao cắt đứt mảnh tình riêng chung này.- Thiên, em yêu anh!Di nhón người, vòng tay ôm lấy Thiên, đặt lên phiến môi ấm áp của anh một nụhôn nồng nàn đắm say. Nắng Sài Thành vàng như sáp ong, mang ấm áp và bìnhyên lóng lánh phủ lên người đôi tình nhân trẻ. Sẽ chẳng còn lâu nữa, nắng SàiThành nhạt bớt màu, gió thổi mau, tóc xác xơ trong từng chiều ngược gió. Sẽchẳng còn lâu nữa, bên khung cửa sổ không còn hắt nắng bắt gặp một cặp tìnhnhân sớm tối vui vầy. Di sẽ đi, như một cơn gió thoảng. Cô nhắm mắt xiết tayThiên, từng nhịp tim thổn thức.Có nơi nào dừng chân cho một cơn gió lành, như Di?2. Hà Nội – Thiên…Sau khi người yêu rời Sài Gòn được sáu tháng cũng là lúc Thiên thu xếp xong côngviệc của mình để đi tìm cô. Gác mọi thứ đang suôn sẻ để đi tìm những cái rắc rối,có lẽ, chỉ tình yêu tuổi trẻ mới đủ can đảm để làm. Gia đình, bè bạn đều ngơ ngáctrước quyết định của Thiên. Di là ai? Là một cô gái như thế nào để có thể khiến tráitim Thiên gục ngã? Rồi khi anh quyết định ra đi, mọi người chỉ nghĩ đó là mộtquyết định điên rồ.Thiên ngồi ở một góc quán quen trước khi rời Sài Gòn. Góc quán đó có nhữnghình ảnh vô cùng thân thuộc, là mái tóc của Di rơi xuống bờ vai mảnh, là nơi cógiọng cười giòn tan, là nơi có ánh mắt cô nhìn anh lần đầu tiên. Di có mặt ở mọinơi, mọi ngõ ngách mà Thiên đi qua. Đã nhớ nhung cô đến thế, chi bằng đi tìm côtrở lại?Tối, trời tắt nắng, đường lên đèn, lòng người cô tịch. Thiên bước từng bước bên vỉahè, nhâm nhẩm hát một lời bài hát tiếng Hoa mà anh từng hát trong lần đầu tiêngặp Di. Di thích bài này, không thần tượng nam ca sĩ hay ca từ, mà đơn giản cô ấythích vì đó là nhạc chuông trong một cuốn tiểu thuyết mà cô từng đọc. Di thíchnam nhân vật chính, thích cách mà anh ấy yêu thương nữ chính. Di từng nói vớianh như vậy.Thiên cười buồn, vòng xoáy cô đơn lặp lại ngày một nhiều, trong đủ thứ âm thanhvà màu sắc. Anh tự nghĩ, nơi này còn lưu dấu chân cô, còn giữ hình ảnh cô, còn cómột mối tình sâu đậm với cô, vậy mà cô vẫn bỏ anh đi mất. Thiên bấm dãy số quenthuộc vốn dĩ từ lâu đã bị cắt đi, chỉ vang lên tiếng tổng đài khô khốc.“Thuê bao quý khách vừa gọi không có thực…”Chớp mắt một chuyến bay cắt ngang giấc mơ, khi bừng tỉnh Thiên đã có mặt tại HàNội. Không gọi được cho Di nhưng anh vẫn đi tìm cô, không biết cô ở đâu nhưnganh vẫn mong muốn lục tung Hà Nội lên để tìm thấy cô.Đã bao giờ bạn nhận ra bạn yêu một người đến vô vọng? Chính là tình yêu trao đingày càng nhiều nhưng không có hồi đáp. Khi bạn loay hoay thương nhớ thì giốngnhư cảnh lạc vào một hố sâu trong khu rừng thẳm, bạn cố gắng thét gào, chỉ đáp lạilà những tiếng vọng xa xôi. Mãi mãi, không bao giờ có thể thoát ra. Tình yêu củaThiên dành cho Di là như vậy. Như đeo đuổi theo một cơn gió kiêu hãnh, khôngbiết bao giờ ngọn gió dừng chân, lại càng không biết bản thân có đủ sức để đeođuổi hay không. Nhưng tương lai còn mịt mờ chưa biết, hiện tại vẫn dốc lòng dốcsức yêu thương.Một vệt yêu thương mỏng manh, có đủ làm dây diều cho gi ...

Tài liệu được xem nhiều: