Danh mục

Điều bí ẩn của mùa thu

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 117.93 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

1.Tin nhắn cuối mùa thu. - Nếu tớ Đà Nẵng, giờ này, thì cậu sẽ đi chơi cùng tớ chứ? Tin nhắn lạ lùng đến từ một người bạn lạ lùng vào một tối muộn cuối mùa thu. - Cậu đang ở đâu thế?- Tôi reply sau vài giây do dự.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Điều bí ẩn của mùa thu Điều bí ẩn của mùa thu 1.Tin nhắn cuối mùa thu. - Nếu tớ Đà Nẵng, giờ này, thì cậu sẽ đi chơi cùng tớ chứ? Tin nhắn lạ lùng đến từ một người bạn lạ lùng vào một tối muộn cuối mùa thu. - Cậu đang ở đâu thế?- Tôi reply sau vài giây do dự. - Tớ đang ở cầu Sông Hàn. Cậu đến đây được không? Tôi nhìn cái điện thoại 10 giây, rồi lấy vội áo khoác, nói vài câu với bạn cùng phòng và bước nhanh ra ngoài trời. Nếu là một ai đó khác, chắc hẳn tôi đã nghĩngay đến một trò đùa lãng nhách, nhưng nếu là cô gái ấy, thì tuyệt nhiên tôi có thể tin tưởng.Thời tiết mùa thu hanh và lạnh một cách rất đặc trưng. 11 giờ đêm, những con phố dần trở nên thưa thớt và vắng người qua lại, Đà Nẵng tựa như một cô gái biếng lười dần chìm vào giấc ngủ say. Đây vốn là khoảng thời gian mà tôi thích nhất, nhưng hôm nay tôi không để ý nhiều đến nó nữa. Những ý nghĩ của tôi giờ chạy đirất xa, quay ngược về những quãng thời gian đã qua, về những ngày còn ở Hà Nội, và về chủ nhân của tin nhắn lạ lùng… Những ý nghĩ, tựa như những sợi len, cứ đan rối vào nhau và đẩy bước chân của tôi nhanh hơn, về phía cầu sông Hàn… 2. Báo hoa xinh đẹp. Từ xa, tôi đã nhìn thấy người mà mình cần gặp. Tú An đang ngồi vắt vẻo trên mộtbức tường cũ, không cao lắm, nhưng nhìn thì chẳng hiểu một cô gái như cô đã trèo lên đó bằng cách nào. Tôi không vội bước đến ngay, cứ đứng trong bóng tối mà ngắm Tú An.Thật kì lạ, tôi không bao giờ nghĩ rằng một người có thay đổi nhiều đến thế chỉ saumột khoảng thời gian ngắn không gặp, cho đến khi tôi nhìn thấy sự thay đổi nơi Tú An. Tú An trong tôi- luôn là một cô gái có mái tóc dài, đen mượt và để xõa tự nhiên cho gió tung bay, mắt cô sáng nhưng luôn buồn, tính cách trầm lặng và yếu đuối.Tú An giống như cơn gió thu, rất nhẹ nhàng và mong manh nhưng cũng hanh haovà khó đoán. Tôi chưa bao giờ biết rằng cô đang nghĩ gì dù tôi luôn ngồi gần Tú An suốt 3 năm thời Trung học. Chúng tôi cũng ít nói chuyện với nhau, luôn cảmthấy cô ấy và tôi rất khác biệt, nhưng không vì thế mà tôi không coi Tú An là một trong những người bạn đặc biệt của mình.Nói là khoảng thời gian ngắn, nhưng tôi và Tú An không gặp nhau cũng gần 1 năm rồi, từ ngày tôi quyết định xa Hà Nội và vào Đà Nẵng học đại học. Tôi và Tú An chẳng mấy khi liên lạc, vậy mà hôm nay- bất ngờ cô xuất hiện ở Đà Nẵng và nói muốn gặp tôi…Đèn đường màu vàng rọi xuống chỗ Tú An đang ngồi, khiến mọi thứ quanh cô như sáng rực lên. Mặt Tú An hơi hếch lên phía trên, miệng ngân nga một bài hát nàođó có âm điệu rất quen. Tóc Tú An được búi lên rất cao để lộ ra vầng trán cao, đôi mắt tô viền đen khiến nó trông càng to và đen hơn. Cách ăn mặc của Tú An cũngthay đổi, kì lạ với những sắc màu đối lập. Không còn hình ảnh của một cơn gió dịu dàng nữa, trong đêm thu Đà Nẵng, Tú An giống như một con báo hoa, lạ lùng nhưng xinh đẹp.Tôi bất ngờ với hình ảnh mới của Tú An và cứ đứng im quan sát như thế, cho đếnkhi Tú An vô tình đưa mắt về phía khoảng tối, và phát hiện ra sự có mặt của tôi. Cô ấy hơi nheo nheo mắt: - Phan Anh, là cậu đúng không? Tôi bước đến chỗ Tú An, ngước nhìn lên cô: - Là tớ! Sao cậu lại ở đây, giờ này? Cậu không biết sợ hả Tú An?Tú An nhảy phắt từ trên cao xuống, khi tiếp đất, cô giữ thăng bằng rất tốt, rồi thủ một thế võ:- Cậu nhìn xem, ai dám động vào tớ chứ. Ít ra tớ cũng học võ 8 năm rồi đấy- Tú An nói rồi cười, không để ý đến gương mặt đang lộ vẻ ngạc nhiên cực độ của tôi. - Đừng nhìn tớ như thế. Mai cậu được nghỉ đúng không? Vậy over night nhé. - Làm gì?- Tú An làm tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. - Thì đi ngắm Đà Nẵng về đêm.Đúng là một ý tưởng kì quặc, nhưng hay ho. Tôi nhìn vẻ mặt tinh quái của Tú An, biết rằng mình sẽ có một đêm thú vị. 3. Những mảnh hồi ức thân thương- Tú An, tớ hỏi cậu một câu nhé- Tôi nói với Tú An khi chúng tôi đứng bên bờ sông Hàn. - Thì cậu đang hỏi còn gì:D - Tại sao cậu lại xuất hiện ở đây? - Cậu có tin không, nếu tớ nói là tớ đến Đà Nẵng để một lần được nhìn thấy cái cầu kia quay – Tú An nói rồi chỉ về phía cầu Sông Hàn (*) Tôi phá lên cười: - Thật á? Thế lúc nó quay thì cậu làm gì? - Tớ và cậu sẽ đợi để được vào giữa cây cầu lúc nó đang quay, rồi ngồi trong đó cho đến khi chiếc cầu quay về vị trí của nó. ...

Tài liệu được xem nhiều: