Tác giả: Diễm Phúc Nếu ai hỏi nó có tin vào “định mệnh” không, nó sẽ chẳng cần suy nghĩ mà trả lời ngay, rằng nó không bao giờ tin vào “định mệnh”. Tại sao ư? Quá đơn giản. Vì “định mệnh” không đem lại cho nó cảm giác tin tưởng mà chỉ mang đến với nó nỗi sợ hãi,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
ĐỊNH MỆNH ĐỊNH MỆNH Tác giả: Diễm Phúc Nếu ai hỏi nó có tin vào “định mệnh” không, nó sẽ chẳng cần suy nghĩ mà trả lời ngay, rằng nó không bao giờ tin vào “định mệnh”. Tại sao ư? Quá đơn giản. Vì“định mệnh” không đem lại cho nó cảm giác tin tưởng mà chỉ mang đến với nó nỗi sợ hãi, sự cô đơn, chờ đợi đến tuyệt vọng. Nó không hề nói quá lên đâu. Vì bản thân nó đã từng xem rất nhiều bộ phim liên quan đến vấn đề “định mệnh”. Nhân vật nam và nữ tình cờ chạm mặt nhau. Sau bao nhiêu gian lao thử thách, cuối cùng hai người họ cũng trở thành một cặp. Nó-Gia Minh-tự nhận thấy rằng mình khá xinh đẹp, dễ thương, thùy mị, tóm lại là hơn xa vai nữ chính. Còn Quốc Huy-bạn thanh mai trúc mã-anh chàng mà nó “saynắng” cũng không thua gì vai nam chính: đẹp trai vô đối, học giỏi vô song. Thế mà hai đứa nó chỉ dừng lại ở mức tình bạn có lẽ không thể tiến xa hơn nữa.Câu chuyện đã bắt đầu từ rất lâu, lâu tới mức nó không thể nhớ rõ. Nó và Huy chơi thân lúc còn bé xíu. Nhà hai đứa cũng cách nhau một con hẻm nên thường xuyên qua lại. Hết cấp I, Huy phải học cấp II ở trường huyện, sau đó dời lên sống ở nhà chú. Và từ đó hai đứa rất ít khi liên lạc với nhau. Ban đầu nó cảm thấy hơi buồn, nhưng rồi có bạn bè mới, môi trường học tập mới khiến nó quên đi tất cả. Lâu lâu mong có người lắng nghe mình tâm sự, nó lại muốn gọi cho Huy. Nhưng nó sợngười ta bận, sợ người ta cảm thấy phiền phức nên lại thôi. Nhiều năm sau gặp lại,nó cũng đâu ngờ rằng thằng nhóc nghịch phá ngày xưa giờ đã trở thành một chàng mĩ nam đẹp trai, cao ráo, không thua gì diễn viên Hàn Quốc. Hai đứa tình cờ thấy nhau lúc đi xem kết quả thi vào lớp 10. Lần đầu tiên trong đời, khi đối diện vớimột thằng con trai, tim nó đã đập nhanh và hỗn độn. Huy gọi tên nó trước, nó thấy ngại ngùng nên chỉ biết cười trừ. Cậu ấy cũng không hay gì và lại cười với nó. Nụ cười của cậu ấy tỏa sáng, ấm áp như tia nắng mùa đông càng khiến cho tim nóthêm loạn xạ. Nó trở về nhà với những ý nghĩ rối rắm, rối như tơ vò. Là một cô gái hoàn hảo, khả năng làm quen, giao tiếp cũng như ứng xử, nó đề thuần thục, xuất sắc cả. Nhưng khi rơi vào tình trạng thế này, nó đành bó tay ngối chờ chết. Còn Quốc Huy thì khác, cậu ấy cư xử giống như một người lớn, không hề quan tâm tới những suy nghĩ “trẻ con” của nó. Trước khi vào học chính thức, ngày nào Huy cũng ôm tập vở sang nhà nó. Khi thì kèm nó môn Toán, lúc thì để nó phụ đạo cho cậu môn Văn. Cậu ấy khá lạnh lùng, vô cảm nhưng vẫn đối xử tốt với nó như một cô em gái. Còn nó, nó đâu biết được rằng, từ lâu, hình ảnh về Huy đã khắc sâu vàchiếm vị trí khá quan trọng trong tâm hồn nhỏ bé của nó. Đúng lúc tình bạn đẹp đẽ đang dần phát triển thì Tuấn bất ngờ xuất hiện. Mọi chuyện rắc rối bắt đầu từ đó. Tuấn là bạn thân của Huy ở trường cấp II. Họ đi thi và cùng đậu vào lớp chuyên Toán. Ngày nhận lớp, Huy đã giới thiệu Tuấn với nó. Tuấn là một con người khá hoàn hảo: đẹp trai, học giỏi, thân thiện. Chính vì những điểm tốt đó mà sau một tháng học, Tuấn được bầu làm lớp trưởng lớp chuyên Toán, còn Huy giữ chức vụlớp phó học tập. Tuấn và Huy rất thân với nhau, mặc dù giữa họ có quá nhiều điểm không tương đồng. Hai chàng hotboy thi nhau “đốn tim” các cô nữ sinh trongtrường. Riêng đối với nó, mỗi lần ở bên cạnh Huy, nói chuyện với cậu ấy, lonh2 nó chợt dậy lên một cảm xúc nao nao khó hiểu. Từ lúc gặp lại Huy năm lớp 10, tớinay đã là hai năm, thế mà nó vẫn không giải thích được cảm xúc đó. Rồi một ngày, Quỳnh Chi-nhỏ bạn thân đã phát hiện ra điều bí mật ấy. Bữa đó, thấy nó nằm lê ra bàn, than ngắn thở dài, không chịu xuống ăn trưa, Quỳnh Chi đã cất công mua cơm hộp mang lên cho nó: • Nè, bà sao vậy? Ốm hả? • Tui chẳng sao cả. • Hừ, chẳng sao mà không ăn cơm trưa. Hay là bà có chuyện khó nói? À, tui biết rồi nha. Có anh chàng nào đã lọt vào mắt xanh của công chúa Gia Minh rồi phải không?Nó bỗng giật nẩy cả người. Sao mà con nhỏ này đoán đúng thế. Thấy nó không trảlời, Quỳnh Chi lại mở ra-đa dò sóng tiếp: • Anh chàng nào? Lớp mấy? Chuyên môn gì? Có đẹp trai không? • Đẹp. Sao mà bà hỏi lắm thế?Nó cứ úp úp mở mở khiến nhỏ Chi sốt cả ruột, nhíu mày suy nghĩ: • Ai vậy ta? Có phải là Quốc Huy lớp chuyên Toán không?Nghe tới tên cậu ấy, tim nó bỗng đập mạnh liên hồi. • Thế là đúng rồi nhá.Quỳnh Chi reo ầm lên khiến nó phải đưa tay bịt miệng nhỏ này lại. Nhỏ Chi lại thìthầm: • Cậu ấy có biết việc mày thương thầm trộm nhớ cậu ấy không?Mặt mày nó tái mét nhưng vẫn hùng hồn tuyên bố: • Làm sao mà biết được. • Biết chuyện gì đấy, hai cô nương?Nó chưa định thần lại thì đã nghe tiếng Huy phát ra từ sau lưng. Chợt nhớ ra rằnghôm nay Huy hẹn tập bơi với nó. Nó vội vơ lấy sách vở nhét vào cặp, tạm biệt nhỏChi rồi tất tả chạy theo Huy. • Ấy, cẩn thận kìa!Cốp. Nó đi đứng thế nào mà đập đầu vào cây cột to lù lù trước mặt. Nó tưởng rằngmình sẽ ngã chúi xuống đất. Nhưng ai dè nó lại nằm gọn trong một vòng tay ấmáp. Chỗ nó gối đầu vào là nơi nghe thấy nhịp tim đập mạnh…là của Huy sao? Làcậu ấy sao?- Này, Lê Gia Minh, có bị thương không đấy?Tiếng nói cậu ấy vang lên khiến nó choàng tỉnh. Cánh tay níu chặt nó nãy giờ vộibuông ra. • Híc, híc, không sao, không sao đâu!Nó mấp máy trả lời đầu đang nhức nhối, sắp nổ tung ra • Vậy thì đi thôi.Nói xong, cậu ấy bỏ đi luôn khiến nó suýt té ngửa. Nhưng nhận ra mình đang ngồigiữa sân trường, nó vội vã khoác cặp, rảo bước nhanh về phía cổng chính. Nókhông biết rằng Tuấn đứng sau lưng đã biết hết mọi chuyện. Và Tuấn cũng khôngngờ đằng sau lưng mình còn có một người khác, đó là Hân NhiHân Nhi học lớp chuyên Anh, từng chơi khá thân với nó. Nhưng hai đứa đã khôngcòn nói chuyện với nhau kể từ khi nó thắng cuộc và đạt giải Miss teen của trườngvào năm ngoái. Nó biết Hân Nhi thua cuộc nên ghen tị ...