Danh mục

Định mệnh không thuộc về nhau

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 609.60 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Phí tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

12 giờ 2 phút, điện thoại reo, cô choàng tỉnh dậy, vẫn mắt nhắm mắt mở bấm trả lời. - Alo ạ! - Em đang làm gì đấy? Ngủ à? - Không, em chưa ngủ. Anh ăn chưa? - Chưa, gọi điện cho em rủ đi ăn đây! - Vâng, đợi em lát nhé! Cô vội vàng ra khỏi giường. 5 phút sau đã có mặt tại cổng trường nơi anh đứng đợi.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Định mệnh không thuộc về nhauĐịnh mệnh không thuộc về nhau ***12 giờ 2 phút, điện thoại reo, cô choàng tỉnh dậy, vẫn mắt nhắm mắt mở bấm trảlời.- Alo ạ!- Em đang làm gì đấy? Ngủ à?- Không, em chưa ngủ. Anh ăn chưa?- Chưa, gọi điện cho em rủ đi ăn đây!- Vâng, đợi em lát nhé!Cô vội vàng ra khỏi giường. 5 phút sau đã có mặt tại cổng trường nơi anh đứngđợi. Đã hai tuần nay cô không được gặp anh rồi, cô mà không nhanh thì anh lạithay đổi mất. Đã hai tuần nay, cô nhớ anh vô cùng nhưng cô đâu dám làm phiềnanh vì anh bận và vì cô biết với anh, cô đứng ở một thứ n nào đó chứ đâu phải làthứ nhất hay thứ hai... và cô chấp nhận điều đó không đòi hỏi, không ghen tị...- Sao em ăn ít thế?Anh hỏi mà không nhìn cô. Cô cười nhí nhảnh, còn nói gì được nữa? Cô ăn rồi màlàm sao ăn được nữa. Cô chỉ muốn được gặp anh thôi. Cô mà nói là ăn rồi thì anhsẽ cho cô ở nhà mất và rồi lại hai tuần nữa, khéo khi là lâu hơn nữa cô mới đượcgặp anh, cô phải tranh thủ chứ.Anh ngồi ăn một mạch, cô ngồi nhìn anh, trông anh không gầy đi nhưng có vẻ mệtmỏi hơn. Giá như cô có thể giúp gì được cho anh, cô có thể làm tất cả để anhkhông phải mệt mỏi, cô không làm gì để anh phải suy nghĩ. Nhưng cô chẳng giúpgì được anh cả, cô vẫn còn là sinh viên và ngành cô học thì khác xa với ngành màanh làm! Cô chỉ biết lặng lẽ đi bên anh, hy vọng làm anh được vui.Cô chuẩn bị bao nhiêu là chuyện để kể với anh. Nào là ở ký túc, phòng cô tí nữa thìbị lên uống nước với ban quản lý, nào là đi thực tập... những chuyện mà anh rấthay hỏi và cô nghĩ sẽ làm anh bớt căng thẳng phần nào.Nhưng anh không nói chuyện với cô, cũng không hỏi chuyện gì cả. Ăn xong, anhlại chở cô về trường. Có lẽ anh đang có việc phải suy nghĩ, cô nghĩ vậy. Cô buồnman mác, cô thật vô dụng, chẳng giúp gì được anh cả.20 phút sau, cô lại có mặt ở phòng... Cô cứ mải miết chạy theo những cuộc gặpchóng vánh như vậy mà không mảy may suy nghĩ gì cả. Mỗi lần gặp anh, lại thấyanh mệt mỏi thì cô chẳng thể nghĩ được gì nữa, chẳng dám đòi hỏi cũng chẳng dámnói gì cả, chỉ ngoan ngoãn làm theo ý anh, miễn làm sao thấy anh cười. Có lúc nằmnghĩ, nước mắt cô chảy ra. Cô buồn lắm chứ, cô cũng là con người, cũng cần tìnhcảm, cũng biết vui chơi, biết suy nghĩ chứ...Cô vẫn đang là sinh viên, vẫn đang tuổi yêu, đang mộng mơ. Sao bạn bè cô cũngcó người yêu nhưng đâu có phải kiểu ông ngâu bà ngâu thời hiện đại thế này.Sao chúng nó lúc nào cũng có người yêu bên cạnh còn cô thì không. Để gặp đượcanh thì phải đợi anh có hứng, khi gặp được rồi thì phải xem nét mặt anh mà nóichuyện...Nhưng mỗi khi nghe điện thoại, anh nói gặp là cô không thể nghĩ được gì khácnữa, vội vàng đi ngay vì chỉ cần nhìn thấy anh thôi, chỉ cần nghe giọng nói của anhthôi là cô đã cảm thấy mãn nguyện rồi. Lúc đó, tất cả mọi buồn đau chẳng là gì cả,như cả một trời bình yên đang hiện hữu trước mắt vậy.Anh thì vẫn luôn vậy, vẫn cái vẻ ngoài lạnh lùng và mệt mỏi, vẫn cái giọng nóitrầm ấm không bao giờ nói to... Còn cô cũng vẫn là cô. Trong cô, anh luôn đứng ởvị trí quan trọng, vẫn có thể gặp anh bất cứ lúc nào anh muốn và muốn gặp anh bấtcứ khi nào.Có lẽ, đó là định mệnh. Định mệnh tạo ra anh như vậy và cô như thế để hai ngườigặp nhau và để hai người không bao giờ đi đến phút cuối cùng với nhau. Đó làđịnh mệnh khiến cô yêu anh nhiều như vậy. Định mệnh tạo ra cô như vậy để đánhmất anh và định mệnh tạo ra anh như vậy để có cô yêu anh... ***Ngồi sau xe anh, dù khoảng cách có thể thêm một người nữa được nhưng cô vẫncảm nhận được mùi trên cơ thể anh, đến giờ cô vẫn nhớ như in. Có lẽ nó lẫn cả mùisương đêm nên mới nhẹ nhàng và mát lành đến vậy. Anh nhẹ nhàng đặt lòng bàntay mình lên tay cô, rồi từ từ nắm lại.Đó là cái nắm tay đầu tiên trong đời cô với một người con trai đầu tiên mà cô đichơi cùng vào buổi tối. Cái nắm tay có mùi hoa sữa trong đêm. Đó là lần đầu tiêntrái tim cô biết thế nào là rung động. Cô run lên vì hạnh phúc, một hạnh phúc đãlàm cô quá vui mừng mà không nhận ra là nó mong manh và quá sức với cô.Cô vội vàng rút tay ra khỏi tay anh nhưng cô vẫn còn cảm nhận được cái hơi ấmcủa bàn tay đó. Rồi cô lại mong được cầm lại bàn tay ấy lần nữa và lần này chắcchắn cô sẽ không rút ra đâu. Cô là vậy đấy, khi cái gì có trong tay thì cô khôngdám tận hưởng đến khi không còn nữa thì lại tha thiết mong có nó. Đó là cái nắmtay đầu tiên và cũng là cuối cùng... có mùi hoa sữa trong sương.- Em ngủ ngon nhé!Lần đầu tiên cô được một người con trai chúc ngủ ngon, cô ngố đến nỗi không biếtphải chúc lại thế nào chỉ biết nói câu vâng rồi ù té chạy vào trong sân trường...Về phòng rồi mà cô vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Cô cười một mình. Lần đầutiên cô biết hạnh phúc là gì? Thật ra nó cũng nhỏ bé thôi và theo mỗi người cảmnhận, với cô như vậy là hạnh phúc.Cô không thể nào chợp mắt được, mọi hình ả ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: