Trương Dương, giới tính: nam, thành phố: C, tỉnh: H, là một học viên của Học viện Văn Lý, tính tình trầm mặc, ít nói, có lá gan nhát như thỏ, có sắc tâm mà không có sắc đảm, ngẫu nhiên lại có trở thành một học sinh làm nên đại sự kinh thiên động địa.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
ĐỒ THẦN CHI LỘ (Đỗ thần đường)-Chương 1 ĐỒ THẦN CHI LỘ (Đỗ thần đường) Tác giả: La Phách Chương1. Bất thế thiếu niênTrương Dương, giới tính: nam, thành phố: C, tỉnh: H, là một họcviên của Học viện Văn Lý, tính tình trầm mặc, ít nói, có lá gannhát như thỏ, có sắc tâm mà không có sắc đảm, ngẫu nhiên lạicó trở thành một học sinh làm nên đại sự kinh thiên động địa.Hơn một tháng trước, Trương Dương đang làm thêm trong mộtquán cà phê thì gặp phải một vụ khủng bố trấn động cả nước,Trương Dương cũng bị thương nặng và được đưa tới tỉnh thành trịliệu, hơn một tháng nay việc trị liệu được giữ bí mật không ai haybiết kể cả thân nhân và bạn bè hắn, sau khi Trương Dương mởmắt ra, dường như cách vài giờ đồng hồ lại có những người vớithân phận khác nhau tới hỏi thăm về tình hình xảy ra lúc đó.Ngoại trừ một câu: “Tôi không biết gì hết, tôi không nhớ gì hết!”Trương Dương vẫn trầm mặc không nói thêm nửa lời. Hơn mộttháng nay, hắn chưa hề mở miệng thốt thêm một từ, bất luận làgặp cảnh sát hay bác sĩ hắn đều nhìn chằm chằm người ta và vẫnchỉ buông một câu: “Tôi không biết bất cứ điều gì!”Cuối cùng, bác sĩ và cảnh sát đưa ra kết luận: Cậu sinh viên nàyđúng là không biết gì cả, hơn nữa còn quá hoảng sợ!Đương nhiên, Trương Dương không phải là cái gì cũng khôngbiết, ngược lại còn biết rất nhiều. Sau vụ nổ, hắn đã xâm chiếmtrí nhớ của vô số người, trong thời gian hơn một tháng ở đây,hắn thường xuyên nghĩ về thương giới, cơ giới, toán học, báckích…đó là những lĩnh vực cho tới giờ hắn chưa từng nghĩ tới, hắnchỉ là một sinh viên bình thường đến nỗi không thể bình thườnghơn được nữa, còn bây giờ trong đầu hắn luôn hiện lên vô số họcvấn cao thâm của với cả biển vốn từ chuyên nghiệp.Hắn không dám nói, cái gì cũng không dám nói, hắn sợ mình trởĐỗ Thần Chi Lộthành con chuột bạch trong phòng thí nghiệm.Trời dần tối, đoàn tàu hỏa đang chạy trong đêm trong biết mệtmỏi, ở vị trí giữa toa thứ bảy có một thiếu niên đang ngồi có vẻmặt tái nhợt, người thiếu niên đó cắt tóc ngắn, hai mắt đờ đẫnnhìn ra ngoài cửa sổ tối đen, trên tay cầm một tờ báo. Thiếu niênnày chính là Trương Dương, Tờ báo trong tay hắn có danh sáchnhững người đã chết trong đợt tập kích khủng bố vừa rồi.Cái danh sách này hắn đã nhìn không dưới một trăm lần, cũngchính là danh sách này cũng là thứ khiến cho hắn khẳng địnhrằng hắn đã kế thừa toàn bộ trí nhớ của họ.Nhưng trước sau gì hắn cũng không thể hiểu được rằng tại saonhân tài trên toàn thế giới lại chạy tới quán cà phê thị xã C, hơnnữa nghề nghiệp của những nhân tài này không giống nhau.Hắn ra nghĩ không ra một lý do gì để cho một ca sĩ và một quánquân bác kích lại ngồi cạnh nhau nói chuyện, càng không thểnghĩ ra được chuyên gia thương giới và một chuyên gia tâm lýhọc lại có chung tiếng nói, điều kì quái nhất là toàn bộ các nhântài của các ngành nghề đều ngồi ở đây cùng uống cà phê.Đây là một bí mật không cách nào giải thích, bởi vì những ngườinày đều đã chết. Trương Dương cũng không thể biết mặc dù hắnkế thừa trí nhớ của bọn họ, trên thực tế phải nói là kế thừa trithức của bọn họ. Hơn nữa, đó là những tri thức không trọn vẹn,không đầy đủ, cũng chính vì mớ kiến thức không đầy đủ khó hiểunày mà Trương Dương buồn bực hơn một tháng trời trong bệnhviện.Chương Dương thở dài một tiếng, vận động chân tay một lát saumấy giờ liền không hoạt động gì. Đã nghĩ hơn một tháng nay,xem ra hắn không thể nghĩ thêm được điều gì, gấp tờ báo cẩnthận cất vào trong túi, liếc mắt sang nhìn một học sinh ở kế bên,cho tới lúc này hắn mới phát hiện ra cô bé học sinh ở kế bên vôcùng xinh đẹp, Trương Dương bất giác có chút ảo não, cơ hội tốttrời ban thế này mà lại có thể bị mình lãng phí một cách vô ích,chẳng có chuyện thì đờ đẫn ra đó làm gì...Đương nhiên, cho dù Trương Dương không đờ đẫn như trước, hắncũng không thể nào dám chủ động bắt chuyện với cô bé đó, choĐỗ Thần Chi Lộdù gan hắn lớn hơn gấp mười lần hắn cũng không dám.Trương Dương nheo mắt lại, giả vờ vô cùng mệt mỏi, người hơidựa một chút về phía cô bé bên cạnh, hắn có thể ngửi thấy đượcmùi thơm tỏa ra trên mái tóc của cô bé đó, Trương Dương rấtthích mùi hương đó, hơn nữa, hắn còn cảm nhận được làn damềm mại, mịn màng trên cánh tay của cô đó.Trương Dương dù nhát gan như thỏ nhưng hiện tại hoàn cảnh haibên không quen biết, mà lại có cơ hội thế này, hắn tuyệt đốikhông bỏ qua. Nơi này không phải là trường học, cũng khôngphải là thị xã C, nơi này là trên tàu hỏa, Trương Dương không hềlo lắng hành động đáng xấu hổ của mình bị người khác phát hiện.Đương nhiên thói háo sắc của hắn cũng chỉ là dựa gần hơn mộtchút vào người cô bé bên cạnh mà thôi.Đã tới huyện S, còn gần một tiếng nữa mới tới thị xã C, cả toa xengoài Trương Dương một mình suy nghĩ làm cách nào để chiếmtiện nghi, những người khác hầu như đều đã ngủ, dù không ngủthì cũng do mệt mỏi mà ngủ chập chờn, thê thảm nhất là cô béngồi bên cạnh Trương Dương, cũng không bi ...