Danh mục

Đoán Án Kỳ Quan - Chương 10

Số trang: 13      Loại file: pdf      Dung lượng: 178.20 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ta thành thực khuyên người đời hãy kìm nén xuân tình, đừng chơi bời lêu lổng, làm hư hỏng con gái người khác, mà âm đức của mình cũng bị hại. Cần phải biết rằng bản tính con người là vui mừng, giận dữ, buồn lo, thích thú, từ đó mà sinh ra biết bao sự sum họp, chia lìa, bi ai, vui sướng. Dưới đây ta không nói tới chuyện vui buồn, giận dữ, bi ai, li biệt, mà chỉ kể mấy chuyện vui. Chẳng hạn người ta toàn tích trữ thóc gạo củi đuốc, bạc vàng châu...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan - Chương 10 Đoán Án Kỳ Quan Chương 10 Gã Thư Sinh Lỗ Mãng Cưỡng Đoạt Người Đẹp Ta thành thực khuyên người đời hãy kìm nén xuân tình, đừng chơi bờilêu lổng, làm hư hỏng con gái người khác, mà âm đức của mình cũng bị hại.Cần phải biết rằng bản tính con người là vui mừng, giận dữ, buồn lo, thíchthú, từ đó mà sinh ra biết bao sự sum họp, chia lìa, bi ai, vui sướng. Dướiđây ta không nói tới chuyện vui buồn, giận dữ, bi ai, li biệt, mà chỉ kể mấychuyện vui. Chẳng hạn người ta toàn tích trữ thóc gạo củi đuốc, bạc vàngchâu báu, trên mình mặc toàn lụa là gấm vóc, ăn toàn của ngon vật lạ, nhưngta thì chạy vạy từng bữa, rau cháo qua ngày, ăn đói mặc rét. Loại người nàycó muốn vui vẻ cũng chẳng được. Nhưng lại có một loại người có đạo đứcphẩm chất, có chí khí, an bần lạc đạo như Nhan Tửu giỏ cơm bầu nước, ởnơi ngõ nhỏ tồi tàn, Tử Hạ(1) quần áo tả tơi vá chằng vá đụp, song họ vẫnvui vẻ sống cuộc đời nghèo túng. Lại ví như có những quan văn làm tới chứctể tướng trong triều, quan võ làm tới chức đô đốc tổng binh, lúc nào cũngtiền hô hậu ủng, áo tía đai vàng, rất mực oai phong vô cùng tôn quý. Chỉ córiêng ta suốt đời không được phát đạt, thua kém mọi người, thì vui saođược? Lại có một loại người bụng đầy chữ, ăn to nói lớn, tuy danh khôngthành chí không đạt song vẫn dương dương tự đắc, coi thường mọi người,làm những đều vô liêm sỉ. Bởi thế nên có người không thích phú quý. Chỉ cósắc đẹp đối với con người cũng chẳng khác nào ong bướm tìm hoa, cứ sánvào hút nhụy, không chịu buông lơi. Cũng chẳng khác gì con thiêu thân laovào đĩa đèn đến chết mới thôi. (1) Nhan Tử (Nhan Uyên), Tử Hạ đều là học trò của Khổng Tử. Xưa nay chỉ có người đàn ông nước Lỗ sống độc thân, là không hiếusắc. Vào một đêm mưa to gió lớn, nhà người láng giềng đổ sập có một ngườiđàn bà chạy sang trú nhờ, người đàn ông nước Lỗ này đóng chặt cửa khôngcho vào. Lại có một vị tú tài tên là Đậu Nghi, đọc sách đêm trăng, có mộtngười đàn bà đến ve vãn, Đậu Nghi thẳng thắn chối từ, đấy mới đúng làngười thấy gái mà không mê. Từ thời Bàn Cổ tới nay chỉ có hai người ấy.Còn như Liễu Hạ Huệ ngồi lòng không rối loạn, thì không viết được tờ camđoan. Còn những kẻ đào tường khoát ngạch, dưới bộc trong dâu, thì khôngkể sao cho xiết. Người ta thường nói: Đàn ông muốn đến với đàn bà thì cáchnhau một dãy núi, còn đàn bà muốn đến với đàn ông chỉ cách một tờ giấymỏng mà thôi. Nếu như nhà người đàn bà kín cổng cao tường thì người đànông dù có trăm phương ngàn kế cũng chỉ là một giấc mộng xuân mà thôi.Thời ấy có một đôi trai gái phong lưu tuấn tú tằng tịu với nhau rồi thành vợchồng, đó là Tư Mã Tương Như và Hàn Thọ. Nếu như con gái của Cổ Sungkhông nhìn thấy Hàn Thọ thì Hàn Thọ cũng không dám vượt qua bức tườngcao phía đông nam để gian díu với nhau. Nếu như Tư Mã Tương Như phonglưu tài tử, ăn diện sang trọng mà con gái Trác Vương Tôn không được nghekhúc nhạc Phượng cầu hoàng, thì Tương Như cũng không thể cùng nàngtrốn đi để thành bạn tri âm bán rượu. Bởi thế trai gái tằng tịu với nhau đềudo người con gái mà ra. Nếu cứ đổ lỗi cho người đàn bà thì lẽ nào người đànông phủi trắng tay. Người đàn ông vốn luôn có ý muốn hành dâm, khi congái đầu mày cuối mắt đưa tình, hoặc buông ra những câu nói khêu gợi, kínkín hở hở, thì người đàn ông dốc hết công sức nghĩ ra trăm phương ngàn kếnay khơi mai gợi như lửa gần rơm, thế là họ tư thông với nhau. Dù chothanh danh mất hết, tính mạng chẳng còn họ cũng chẳng quản, cho nên cóthể nói, đàn ông quả là to gan lớn mật. Bởi thế chẳng người nào không dámdùng tài năng để đổi lấy sắc đẹp. Vào những năm Vĩnh Lạc, huyện Lâm Quế phủ Quế Lâm, Quảng Tây,có một vị tú tài tên là Mạc Khả, tự Thúy Hà. Xưa kia nhà khá giả, cha làMạc Khảo, suốt đời đi thi cốt mong được khoác chiếc áo xanh mà khôngđược. Song Mạc Thúy Hà mới mười hai tuổi, đi thi lần đầu đã đỗ tú tài. Thờiấy có một nhà phú hộ họ Vương, mua một số lễ vật tới xin anh ta làm con rể.Thúy Hà vốn thông minh đĩnh ngộ, hiểu biết sớm, khôn ngoan hơn người,mới mười tuổi đã biết chuyện trăng hoa. Những ngày nghỉ học thấy kẻ ăn người ở là ôm chầm lấy chúng làmtình. Khi lớn lên yêu đương cuồng nhiệt, đùa chúng đùa đảng la cà tới ngõliễu đường hoa. Bọn gái làng chơi thấy Thúy Hà trẻ đẹp, tài tử phong lưu,đều muốn bỏ tiền ra để sống với Thúy Hà. Dần dà Thúy Hà trở thành ngườikhinh bạc. Thấy Thúy Hà sống phóng đãng, cha mẹ đau buồn, đổ bệnh rồilần lượt qua đời. Người chú họ định cưới chạy tang cho Thúy Hà, song gầnđến ngày cưới thì con gái nhà họ Vương bỗng ốm nặng rồi chết. Thúy Hànghe tin dữ rất đau buồn, đến khi tới khâm liệm thấy người vợ ấy rất xấu,mới nghĩ rằng mình gặp may. Từ đó trở đi Thúy Hà cho rằng phải trực tiếpchọn được người đẹp mới lấy. Bởi thế dù cho nhà họ Trương hay họ Lý đếnxin làm con rể, nhưng Thúy Hà đều không ưng. Thời gian cứ lần nữa trôi đi,Thúy Hà lại quen thói tới nơi ...

Tài liệu được xem nhiều: