Vốn là, vào lúc canh tư đêm ngày mười chín tháng Ba, bọn trộm đã lẻn vào cửa hiệu này, lấy đi một số vàng bạc, ngoài ra châu báu quần áo không mất thứ gì. Chiếc khăn này cũng bị chúng lấy cắp, không biết vì sao chúng vứt đi. Lai Nguyên nhặt được, hôm nay gói quần áo tới rồi bị sa lưới. Chẳng cần nói lôi thôi, họ trói ngay lại giao cho người hầu, giải lên huyện Giang Đô thẩm vấn. Lai Nguyên khai anh là người nhà cử nhân họ Mạc, chiếc khăn này...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan - Chương 10 (C) Đoán Án Kỳ Quan Chương 10 (C) Vốn là, vào lúc canh tư đêm ngày mười chín tháng Ba, bọn trộm đãlẻn vào cửa hiệu này, lấy đi một số vàng bạc, ngoài ra châu báu quần áokhông mất thứ gì. Chiếc khăn này cũng bị chúng lấy cắp, không biết vì saochúng vứt đi. Lai Nguyên nhặt được, hôm nay gói quần áo tới rồi bị sa lưới.Chẳng cần nói lôi thôi, họ trói ngay lại giao cho người hầu, giải lên huyệnGiang Đô thẩm vấn. Lai Nguyên khai anh là người nhà cử nhân họ Mạc,chiếc khăn này nhặt được vào sáng ngày hai mươi tháng Ba. Tri huyện cũngnghĩ Đã lấy cắp của nhà người ta thì tại sao lại mang tang vật đến cửa hàngngười ta mà bán? Người này hẳn không phải là trộm thật. Rồi tống LaiNguyên vào nhà giam, cử người đi điều tra, sau đó mới xét xử tiếp. Nào ngờ Tư Viên ngoại nghe thấy nói việc này, lại nghĩ rằng con gáimình đã theo bọn trộm cướp. Không biết trút giận vào đâu, bèn gửi thư lênquan huyện nói: Buổi sáng Lai Nguyên đã lẻn vào trong vườn nhòm ngó,hắn đúng là tên trộm, không còn nghi ngờ gì nữa. Tri huyện xem thư, bảođem Lai Nguyên ra thẩm vấn lại. Lai Nguyên vẫn khai là người nhà của cửnhân họ Mạc. Tri huyện hỏi, cử nhân họ Mạc ở đâu, Lai Nguyên khai thựcrằng: - Cử nhân đã bỏ nhà đi từ ngày mồng ba tháng Ba, tới nay không biếtlà đi đâu. Tri huyện cười nói: - Có lý nào chủ đi đã lâu mà người nhà lại không biết, đúng là khailáo. Thế rồi ông ra lệnh cùm kẹp và tra tấn cực hình. Lai Nguyên khôngchịu được đành khai là kết đảng với bọn trộm cướp phân tán tang vật. Cuốicùng quan huyện nói, chỉ có một chiếc khăn không cũng khó mà kết tội được,vẫn giam vào nhà giam, lệnh cho sai nha đi truy lùng bọn trộm cướp rồi xétxử sau. Lai Nguyên bị giam tại nhà giam Giang Đô, vì chưa định được tộidanh, trong người không có một xu dính túi, không có người thân thích đemcơm, trước mắt chỉ có con đường chết mà thôi. May mà Chu Tiểu Kiều,người chủ quán trọ, biết đích xác đây là quản gia của cử nhân họ Mạc, anh tahằng ngày thật thà chất phác, ban đêm chẳng bao giờ ra khỏi quán trọ, màban ngày sao lại gặp tai họa như thế. Cho nên ông chăm sóc Lai Nguyên nhưmột người thân. Rồi ông đích thân đến nhà giam an ủi: - Tướng công của anh còn rất nhiều quần áo cất trong hòm, hiện việcđang cần kíp có thể đem bán đi, chờ khi nào chủ anh về thì mọi việc sẽ rõ. Lai Nguyên giàn giụa nước mắt cảm ơn lòng tốt của ông. Từ đó LaiNguyên yên tâm nghỉ ngơi tại nhà giam, mỏi mắt trông chờ chủ nhà đến cứu.Đúng là: Mai rùa muốn nát mà vô kế, Dâu khô gặp họa chẳng nói năng. Lại nói, Mạc Thúy Hà đưa Tử Anh và Liên Phòng về huyện Lâm Quế,chỉ nói là thi trượt trở về, qua Dương Châu cưới một người thiếp, và muamột thị tì. Anh em bè bạn đều không biết chuyện này. Từ xưa tới nay mốitình trăng hoa đắm say hơn nhiều so với ân ái vợ chồng kết tóc se tơ. Về nhàđược mấy tháng thì đẻ con trai, hai năm sau lại sinh thêm đứa con nữa. LiênPhòng tuy được chút cơm thừa canh nguội” không biết là tử cung mắcchứng hàn lãnh, nên không có con. Đáng buồn cười là, sau khi Mạc Thúy Hàlấy được Tử Anh cũng không đi chơi bời lăng nhăng nữa, mà chỉ quanhquẩn ở nhà với Tử Anh. Năm Mạc Thúy Hà hai mươi hai tuổi, lại đúng vàokì thi Hội. Tháng Mười lại thu xếp lên đường tới kinh đô. Khi chia tay, TửAnh mỉm cười nói: - Lên kinh đô lần này nhất định sẽ qua Dương Châu, không cần phảinán lại chùa Quỳnh Hoa nữa. Liên Phòng nói: - Nán lại chùa Quỳnh Hoa cũng chẳng ngại gì, có điều không cần đếnbể thả sen bằng đá ở đài Đổng Trọng Thư đọc sách để rửa tay nữa. - Hai người vốn là nói đùa, nhưng họ cũng nhắc lại việc vô lại đã xẩyra cách đây hai năm. Mạc Thúy Hà toát mồ hôi, im lặng không sao đối đápđược. Trầm ngâm một lúc, Thúy Hà mới nói: - Lần này qua Dương Châu, tiện đường ta sẽ tìm Lai Nguyên thôi, cònviệc trai gái này khác thì ta đã chán ngán rồi, các em không cần nghĩ ngợi lolắng làm gì. Chia tay hai người , Mạc Thúy Hà lên đường, thẳng tới kinh đô. Dọcđường, đói ăn khát uống, ngày đi đêm nghỉ, chẳng bao lâu đã tới kinh thành.Lần thi ấy, Mạc Thúy Hà đỗ Hoàng giáp. Đến tháng Ba được cất nhắc làmTri huyện huyện Nghi Chinh, lĩnh bằng rồi lập tức tới nhiệm sở. Đi quaDương Châu thì tới nội địa huyện ấy, trước hết Thúy Hà tới quán trọ xưa kia.Quang cảnh ba năm trước đây vẫn thế, chỉ khác đi chút ít Chủ quán trọ TiểuKiều trông thấy, vội cầm tay nói: - Mạc tướng công, ông đi đâu lâu thế, khiến cho Lai Nguyên bị nhà họTrần, người Huy Châu vu cho ăn trộm, bị tra tấn hết sức đau đớn khổ sở. Ông kể lại hết từ đầu cho Thúy Hà nghe. Thúy Hà nói: - Ông đừng có ầm lên. Lần trước không đi thi Hội được tôi rất lo lắng,nên tạm tới nơi khác giải sầu. Không ngờ đi tới ba năm, đến nỗi làm đứaquản gia phải khổ. Nay tôi đã đỗ tiến sĩ rồi, và được cất nhắc làm chức trihu ...