Danh mục

Đoán Án Kỳ Quan - Chương 11 (B)

Số trang: 22      Loại file: pdf      Dung lượng: 210.20 KB      Lượt xem: 17      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Phí tải xuống: 7,000 VND Tải xuống file đầy đủ (22 trang) 0
Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Rồi ông ta bảo tay chân lấy kéo cắt vải ra chia. Xưa nay nhập vào công quỹ, cứ mười cái lấy năm, nhưng đây thì cứ cắt đôi nhập cho quan một nửa, còn một nửa trả lại cho thương nhân. Tiếc thay, mấy ngàn lạng bạc hàng hóa đều bị cắt nham nhở thậm chí cả gấm chức cẩm hồi văn cũng bị cắt nát như thế. Ông Uông đau lòng, lúc đầu thì oán hận, sau đó lại cười, than thở rằng: - Thôi thôi, thế là hết, trời làm lên rồi trời lại phá, ấy...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan - Chương 11 (B) Đoán Án Kỳ Quan Chương 11 (B) Rồi ông ta bảo tay chân lấy kéo cắt vải ra chia. Xưa nay nhập vàocông quỹ, cứ mười cái lấy năm, nhưng đây thì cứ cắt đôi nhập cho quan mộtnửa, còn một nửa trả lại cho thương nhân. Tiếc thay, mấy ngàn lạng bạchàng hóa đều bị cắt nham nhở thậm chí cả gấm chức cẩm hồi văn cũng bị cắtnát như thế. Ông Uông đau lòng, lúc đầu thì oán hận, sau đó lại cười, than thởrằng: - Thôi thôi, thế là hết, trời làm lên rồi trời lại phá, ấy là do thời vận, dosố mệnh! Nói xong ông bèn đem số lụa bị cắt nham nhở ấy chất thành đốngtrước cổng nha môn, mua mấy gánh rơm chất xung quanh rồi châm lửa. Lụacháy đùng đùng, khói lửa ùn ùn bốc lên mù mịt trời đất. Lúc ấy Ngô ái Đàođã trở về tư dinh, chợt thấy trước cửa nha môn bốc cháy, vội ra công đường;biết thương nhân họ Uông đã đốt lụa, đùng đùng nổi giận, quát: - Thằng nhãi này cố ý làm nhục ta ư? Rồi lập tức sai lính bắt ngay. Một mặt sai người dập lửa, và hứa chohết số lụa đang cháy dở. Mọi người tham chút lợi nhỏ, phút chốc họ mangthùng to thùng nhỏ múc nước kìn kìn đập tắt ngọn lửa. Ngô Ái Đào gọi chứctrách sở tại và không cho phép mọi người lấy lung tung mà phải nhập số vảicháy đỏ ấy vào công đường tự mình phân chia. Khi Ngô Ái Đào nói thế thìsố vải cháy dở ấy đã bị họ cướp sạch. Đến khi đi bắt thương nhân Uông, aingờ rằng sau khi đốt vải, ông Uông đã lên thuyền, thuận buồm xuôi gió,không biết ông đã đi được bao nhiêu đường đất. Sai nhân về bẩm báo, NgôÁi Đào buồn rầu, bực bội bỏ về. Lúc ấy, giá mà ông Uông chịu thiệt mườilạng bạc thì làm gì đến nỗi mất tiền vạn, há chẳng phải vì không muốn mất ítmà phải mất nhiều ư? Cho nên người đời nói: Mất một chút hóa ra lại được, Thiệt đôi phần mà lợi xiết bao. Thời ấy ở sát vách trạm thuế, có một người tên là Vương Đại Langchuyên nghề nấu rượu, giết lợn, làm ăn khá phát đạt. Ông có hai con, contrai lớn là Chiêu Nhi mười bảy tuổi, con thứ là Lưu Nhi mười ba tuổi, trongnhà có ba bốn người làm thuê và hầu hạ. Cả nhà sống yên vui, chỉ có điềuVương Đại Lang là người thẳng thắn, cương trục, nói năng chẳng kiêng nểai. Những người láng giềng thân cận phần lớn đều ghét, chẳng mấy ai ưa.Hôm ấy chứng kiến sự việc của thương nhân họ Uông; ông rất bất bình, buộtmiệng nói: - Giá ta mà gặp phải việc oan ức này thì ta chỉ xí cho mấy nhát daochứ ta chẳng chịu. Bất chợt bọn lính nghe thấy. Hôm ấy đúng vào ngày cưới con, VươngĐại Lang mời họ hàng thân thích đến ăn cỗ, mãi tới tận khuya vẫn chưa tan.Không ngờ đang đêm có một tên trộm mò vào, song chẳng lấy được gì. Hắnbèn tới chỗ vắng khoét ngạch, chui sang nha môn, cạy cửa lẻn thẳng vàophòng ngủ. Ngô Ái Đào mơ mơ màng màng, nghe thấy tiếng lạch cạch hòmxiểng, choàng tỉnh giấc kêu toáng lên: - Nguy rồi, trộm đang ở đây. Chỉ vì tiền của, Ngô Ái Đào còn đang quần đùi áo lót liều mạng nhẩyxuống bắt trộm. Ở phòng bên phu nhân cũng tỉnh giấc gọi gia nhân dậy. NgôÁi Đào chạy ra khỏi phòng đuổi theo tên trộm, thấy cửa mở toang, kêu ầmlên: - Chúng bay đâu, mau mau bắt lấy nó! Bị đuổi sát nút, tên trộm quay lại đâm Ngô Ái Đào. Số Ngô Ái Đàochưa chết, thấy tên trộm giơ dao, Ái Đào vội né người, mũi dao sượt quatrán, toạc một mảng da, Ái Đào không dám đuổi theo nữa. Gia nhân lập tứcđốt đèn đuốc tìm kiếm khắp chỗ. Vốn là tên trộm đã đào ngạch qua bứctường bao chui sang bên kia, họ vội vã hỏi ra mới biết đó là nhà Vương ĐạiLang, Ngô Ái Đào sai lính sang ngay nhà ấy bắt trộm. Lúc đó cả nhà Vương Đại Lang vừa đi ngủ. Tuy nghe thấy bên nhamôn kêu trộm, song cũng không ngờ tên trộm ấy lại chui từ nhà mình sang,nên cũng chẳng thèm để ý tới. Đến khi bọn lính đập cửa thình thình mới dậymở. Bọn lính xông vào, tìm khắp mọi chỗ nhưng chẳng thấy bóng dáng têntrộm đâu cả. Lính trở về bẩm báo: - Nhà Vương Đại Lang cửa vẫn đóng, mà chẳng tìm thấy tên trộm đâucả. - Cửa vẫn đóng thì trộm chạy đi lối nào? - Ngô Ái Đào nói. Rồi nghi cho chính Đại Lang, bèn cho người gọi Đại Lang tới. Dướiánh nến, Ngô Ái Đào nhìn kỹ thì thấy Đại Lang na ná như tên trộm vừa rồi.Hỏi: - Cổng nhà người không mở mà sao lại không tìm thấy tên trộm. Vậyngươi bảo sao đây? - Hôm nay nhà con có việc vui mừng, vừa mới đi ngủ thì sai nhân củangài tới tìm trộm, con mới biết trộm đã khoét ngạch từ nhà con chui sangnha môn, còn việc tên trộm ra vào thế nào, quả tình con không biết. - Cửa vẫn đóng mà ngươi lại bảo không biết tên trộm đi lại thế nào ư?Đồ vật tên trộm lấy đi là chuyện nhỏ, nhưng kẻ bất lương ấy đâm ta mới làchuyện lớn. Ngươi phải bắt tên trộm ấy cho ta. - Con biết đi tìm nó ở đâu bây giờ, hay là ngài lại sai người của ngàiđi bắt? - Vương Đại Lang nói. - Nói láo! - Ngô ái Đào nói. - Nó ra vào theo lối nhà ngươi mà ngươicòn chối không biết. Vậy ngươi bảo người của ta đi bắt ở đâu? Thế rồi Ngô Ái Đào bảo bọn lính áp giải, bắt Vương Đại Lang phảitìm ra tên trộm. Vốn là lúc ấy tên trộm cuống lên, chạy bừa ra vườn sau,thấy một cây hạnh cổ thụ, cành lá um tùm, liều mạng leo tít lên tận ngọn, thumình lại như một tổ chim khách. Gia nhân đèn đuốc tìm khắp mọi chỗnhưng chỉ soi bên dưới, không soi lên trên, vì thế tìm không thấy. Chờ chohai bên lùng sục xong hắn mới tụt xuống, vẫn chui sang nhà Vương ĐạiLang. Lúc ấy Vương Đại Lang đã bị bắt, cửa trước cửa sau mở toang, hắnlen lén ra khỏi cổng, vì thế không ai biết được tung tích, song cả nhà VươngĐại Lang thì bị hại. Đúng là: Mai rùa hầm không nát, Chỉ hại cành dâu khô. Ngô Ái Đào kiểm lại số bạc và đồ vật đã mất, viết một tờ đơn sángsớm ra công đường, cho gọi chức trách địa phương tới hỏi, Vương Đại Langcó việc gì, hằng ngày làm gì, nhà có những ai. Người địa phương thưa: - Nhà Vương Đại Lang có hàng ngàn lạng bạc, tính tình tuy ngangngạnh, song vẫn giữ gìn b ...

Tài liệu được xem nhiều: