Đi tới giữa đường, thấy một quán cơm bên sườn núi, trời sắp tối, sai nha bụng đói, lên cơn nghiện, bèn vào hiệu ngả bàn đèn hút thuốc phiện mua rượu thịt, rồi hỏi Kiều Cảnh Tinh lấy tiền, Kiều nói: - Tiền đã tiêu hết rồi, thôi thì hãy vào thành, đêm nay hút thuốc giải khuây cũng được. Sai nha không nghe, chỉ muốn đổ tội cho Kiều Cảnh Tinh, ngang ngược đòi tiền. Kiều Cảnh Tinh rất uất ức, song chỉ biết van nài sai nha: - Còn cách thành chỉ sáu bảy dặm nữa,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan - Chương 13 (B) Đoán Án Kỳ Quan Chương 13 (B) Đi tới giữa đường, thấy một quán cơm bên sườn núi, trời sắp tối, sainha bụng đói, lên cơn nghiện, bèn vào hiệu ngả bàn đèn hút thuốc phiện muarượu thịt, rồi hỏi Kiều Cảnh Tinh lấy tiền, Kiều nói: - Tiền đã tiêu hết rồi, thôi thì hãy vào thành, đêm nay hút thuốc giảikhuây cũng được. Sai nha không nghe, chỉ muốn đổ tội cho Kiều Cảnh Tinh, ngangngược đòi tiền. Kiều Cảnh Tinh rất uất ức, song chỉ biết van nài sai nha: - Còn cách thành chỉ sáu bảy dặm nữa, bây giờ đi vẫn còn kịp. Nếunhư ăn cơm hút thuốc thì đêm tối đường khó đi, chúng ta chịu khó một chútnữa thôi. - Ông Kiều! - sai nha nói. - Vì vụ án của ông mà chúng tôi phải đisuốt ngày hôm nay. Ngay cả cơm sáng và thuốc sáng nay cũng không đượcăn. Chỉ có mấy người đi đường mà ngươi cũng tiếc tiền, vào thành còn phảithêm người nữa, lúc ấy họ bê thức ăn ra kìn kìn, ngươi càng sốt ruột. Ta thấyngươi là một tên nhà quê hay lợi dụng, không hiểu được phép tắc, trả tiềnmà vẫn còn chịu nhục. - Người trong nha môn rất độc ác, làm việc không có lương tâm. -Kiều Cảnh Tinh nói. - Xuống làng gọi người, luôn đòi tiền bạc. Nếu bắtngười thì không những bắt người ta đãi cơm mà còn đãi cả thuốc. Người nhàquê luôn giữ bổn phận, không vì tình riêng mà làm điều sai trái. Hôm nay takhông cứu, thì sói đã ăn thịt các ngươi rồi. Kiều Cảnh Tinh nói xong, thấy sói phẫn nộ nhảy bừa lên giường cầmbàn đèn đập nát, rồi xông vào sai nhai. Sai nha nấp sau lưng Cảnh Tinh xintha tội: - Kiều tiên sinh, hãy mau mau cứu chúng tôi, chúng tôi không đòi ăncơm, hút thuốc nữa. Xin tiên sinh nói với sói, chúng tôi đi ngay đây. Kiều Cảnh Tinh nói với sói: - Họ không bắt ức ta nữa, ngươi hãy tha tội cho họ. Sói vẫn chưa nguôi giận, quay vào bếp vơ lấy thịt ăn. Sai nha nói: - Ông Kiều! Con sói này rất hung ác, anh hãy xích nó lại, nếu khôngtrên đường nó sẽ hại người. - Ngươi đến minh oan cho ta, đó là điều tốt. - Kiều Cảnh Tinh. - Tanghĩ rằng nếu không xích ngươi lại, e rằng người đi đường sẽ sợ hãi, ngườisai nha này cũng không dám đi cùng, và lại làm ta thêm lo lắng. Ta thiết thamong sói đừng giận, hãy để ta tạm xích ngươi, khi minh oan xong, ta sẽ giếtlợn mổ dê để tạ ơn ngươi. Nói xong, Kiều cầm xích bước tới xích sói. Sói giương vuốt, mắt longsòng sọc trông rất hung ác. Tất cả nhũng người trong hàng ăn hô ầm lên địnhgiết sói. Sai nha nói: - Các người chỉ biết nói cho sướng miệng thôi chứ chẳng nghĩ gì, nếuđánh chết sói thì vụ án sáng tỏ sao được. Kiều Cảnh Tinh van lạy mãi, sói mới cho xích, rồi họ dắt sói về thành.Sai nha vào bẩm quan, nói lại việc tìm sói, xích sói cho quan nghe, quankhông ngớt lời kêu lạ. Thế rồi cho sói và Kiều vào miếu Tiêu Tào khóa lạichờ xét xử. Ngày hôm sau, quan ra công đường xét hỏi sói. Cả thành nghe tin,hàng ngàn hàng vạn người đổ về xem xét xử. Quan ngồi giữa công đườngsai người giải lão Sử, Kiều Cảnh Tinh và sói tới. Quan hỏi sói: - Có phải trước đây ngươi mời Kiều Cảnh Tinh chữa bệnh, rồi biếutrâm bạc không? Sói không nói, Kiều chỉ vào vết thương trên đầu sói. Quan nhìn thìquả nhiên đầu sói có chiếc sẹo to bằng miệng bát, lại hỏi tiếp: - Những chiếc trâm ấy có phải của Sử Chính Cương không? Sử Chính Cương đi đâu? Còn sống hay đã chết? Ngươi có biết không?Sói vẫn im lặng chẳng nói năng gì. Quan lại hỏi: - Nhất định ngươi đã ăn thịt Sử Chính Cương, rồi lấy trâm tạ ơn thầythuốc. Có đúng không? Sói vẫn im lặng như trước. Quan hỏi: - Thế thì đó là trâm của ngươi đã mua của Sử Chính Cương. Ngươi đãăn thịt người ấy rồi lấy trâm biếu Kiều Cảnh Tinh có phải không? Lão Sửthấy bạc tối mắt lại, dấu cất đi, rồi lên báo quan, định cướp không số bạc ấy.Nếu quả như thế ngươi hãy gật đầu ba cái. Ta sẽ ghép lão Sử vào tội vu cáo. Sói vẫn không nhúc nhích. Quan nói: - Vậy thì do một lý do gì khác mà Sử Chính Cương đã bỏ đi, đánh rơiđồ trang sức, ngươi đã nhặt được, rồi đem tạ ơn thầy thuốc, có đúng không? Sói càng im lặng không nhúc nhích. Quan trầm ngâm hồi lâu hỏi: - Ta thấy ngươi biết mời thầy chữa bệnh, lại dùng bạc để tạ ơn lại đíchthân tới công đường nghe xét xử. Ngươi tuy là dã thú song có lương tâm,nhất định ngươi biết được Sử Chính Cương còn hay mất. Ngươi đi tìm vềđây để Kiều Cảnh Tinh khỏi bị liên lụy, ngươi có đi không? Sói vẫn đứng im. Quan buồn rầu lo lắng, nghĩ một lát, chẳng còn cáchnào khác, bỗng nhiên ông đập bàn nói: - Đúng, thế thì đúng rồi! Nhất định Sử Chính Cương bị kẻ thù giếtchết, vứt xác lên núi, bị sói ăn thịt, nhặt được đồ trang sức. Nếu như thế thìngươi sẽ biết hung thủ là đứa nào rồi. Ta sẽ cho ngươi cùng sai nha đi bắt nóvề. Ngươi có bằng lòng không? Sói lập tức đứng ngay dậy, rồi chạy vụt đi. Những người xem xét xử thấy sói hung ác lùi lại trố ...