Thuốc phiện vốn là thuốc độc Thạch tín cũng chẳng độc bằng Ai ơi, chớ nên hút xách. Kẻo mà thuốc độc giết người.Khoa Giáp Tý năm Đồng Trị thứ ba, huyện An Nhạc xảy ra một vụ án. Ở Vương Gia Câu thuộc huyện An Nhạc quản hạt, có một người là Vương Minh Sơn, nhà giàu có, tính tình giảo hoạt, nói năng thông thạo. Trong làng xảy ra việc gì thường hay đi dàn xếp, mọi người cử ông ta đứng ra giải quyết những rắc rối trong làng. Ông ta kết giao với quan trường,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan - Chương 14 Đoán Án Kỳ Quan Chương 14 Thẩm Vấn Chiếc Tẩu Thuốc Thuốc phiện vốn là thuốc độc Thạch tín cũng chẳng độc bằng Ai ơi, chớ nên hút xách. Kẻo mà thuốc độc giết người. Khoa Giáp Tý năm Đồng Trị thứ ba, huyện An Nhạc xảy ra một vụ án.Ở Vương Gia Câu thuộc huyện An Nhạc quản hạt, có một người là VươngMinh Sơn, nhà giàu có, tính tình giảo hoạt, nói năng thông thạo. Trong làngxảy ra việc gì thường hay đi dàn xếp, mọi người cử ông ta đứng ra giải quyếtnhững rắc rối trong làng. Ông ta kết giao với quan trường, xúi bẩy ngườikhác kiện tụng để kiếm tiền. ông ta lấy Ngữ thị, mãi mà không sinh đẻ. Vềsau cầu trời khấn Phật, năm mười bốn tuổi mới sinh được một mụn con trai,đặt tên là Thiên Hỷ, vợ chồng quý nó như vàng. Ngay từ khi còn bé, VươngMinh Sơn đã nhờ Lẫm sinh Lý Thiệu Nho khai tâm. Thiên Hỷ tuy khôi ngôtuấn tú, nhưng rất tối dạ, Minh Sơn lại rất keo kiệt, hằng năm cũng mời mấyông đồ rỗi việc tới dạy, Ngũ thị lại không cho phép các ông quở trách nó.Mười lăm tuổi đầu vẫn chưa học hết Tứ thư. Gần đó có Thôi tiên sinh, là người ti tiện, thô bỉ, vô đạo đức, ông taquen nịnh hót bợ đỡ để kiếm chỗ dạy học. Nghe thấy nhà ấy có con đi học,bèn lân la đến cầu cạnh làm quen. Ông ta lên phố mua quà, đến chúc mừngnăm mới, xin dạy học. Minh Sơn nhận quà hai ba lần, nể quá đành cho ThiênHỷ tới học. Ai ngờ Thôi tiên sinh đọc sách không thông, nhưng có rất nhiềubài văn mẫu, ra đề chữa văn đều theo những bài văn đó sửa chữa đôi chútcho học sinh chép, rồi cho điểm tốt, để học sinh về đánh lừa cha mẹ. Ông talại nghiện phiện, phàm là những bạn bè nghiện hút, bất kể tốt hay xấu, đềutới lớp học của ông, có khi ở tới mấy ngày, quyện quanh chiếc bàn đèn.Thượng bất chính, hạ tắc loạn, thầy đã nghiện thì trò cũng hút. Không nhữngông ta không ngăn cấm mà ngược lại còn bảo học trò đi lấy nhựa thông, rồilàm bài hộ. Thiên Hỷ cũng nghiện thuốc, lúc đầu hút sái, sau hút thuốc tốt,dần dà mua thuốc hút. Ngũ thị quá chiều con, lấy trộm tiền cho con muathuốc. Học ba năm thì nghiện nặng, cha biết được thường luôn khuyên bảo.Ai ngờ thuốc phiện không giống các thứ khác, nói bỏ là bỏ thẳng được đâu.Không hút thì lúc nào cũng nghĩ tới nó, mà người lại sinh bệnh, nước mắtnước mũi lúc nào cũng chảy ra, đứng ngồi không yên, thì sao mà bỏ ngayđược. Dù cho Minh Sơn khuyên rát cổ bỏng họng nhưng Thiên Hỷ nào cóchịu nghe cho. Thấy con không bỏ được, Minh Sơn lại nhờ thầy quản chặt.Thầy Thôi vốn dựa vào Thiên Hỷ để hút, nên ông ta cũng sợ Thiên Hỷ bỏthuốc, thế thì quản làm sao được. Không còn cách nào khác, Minh Sơn đànhgọi con về, hết lời dạy bảo con: “Người ta sống trên đời phải có chí, đừng để cuộc đời phí hoài. Phảilàm những việc ngay thẳng theo lẽ trời, đừng sống phóng đãng bệ rạc. Tìnhyêu tuổi trẻ vừa chớm nở. Đáng sợ là trên bàn còn nhiều quân cờ mà mình đisai một nước. Phải phân biệt rõ xấu tốt, chính tà, phải học điều hay, ngănngừa điều dở, đừng mềm yếu. Đừng nghiện rượu, đừng tham của thì khôngbị khốn khó, đừng hiếu sắc hoang dâm với vợ con người. Kiếm tiền phải cónghĩa, khi tức giận phải biết nhẫn nại thì tự nhiên thấy thảnh thơi. Còn thuốcphiện thì tệ hại vô cùng, phải hết sức ngăn ngừa, đừng hút xách. Nếu nhưngươi động vào nó thì sẽ mê nó như mê gái. Mới hút thì thấy tinh thần sảngkhoái đê mê, nếu ho hay cảm sốt là khỏi ngay không phải mời thầy thuốc.Hút một điếu, thì muốn hút hai ba điếu. Hút một lần thì muốn hút hai ba lần,không thể nào xa rời nó được. Nếu như mắc nghiện sẽ thành thói quen, thiếu một chút, chậm mộtchút đều không chịu được. Mà khi đã hút thì sinh ra đủ các thứ bệnh tật,nước mắt nước mũi chảy ra, rời bỏ nó dù có nhân sâm cũng chẳng sao màgượng dậy được. Người khỏe mạnh cũng trở thành ốm yếu, người béo tốtcũng trở thành gầy còm, người thông minh cũng trở thành ngu đần, ngườisiêng năng cũng trở thành lười nhác. Người giàu có phải bán ruộng bánvườn, người nghèo khổ thì bán vợ đợ con. Người đọc sách thì rớt khỏi bảngvàng, người phú quý thì lầu son gác tía tiêu tan. Nhà có đàn bà thì mọi việcchẳng ai giúp đỡ, nhà có con gái thì chẳng ai đến hỏi. Nhà có nghề nghiệpcũng chẳng còn cơm ăn áo mặc. Nó làm cho mặt bủng da chì, không cònsinh khí, đến lúc ấy thì nó mời anh về Tây Trúc. Xuống âm ti địa ngục nằmgiường sắt, đốt đèn lên, ngươi muốn bỏ nó, nó vẫn không buông tha. Đốtngươi chảy thành keo, làm ngươi chịu biết bao thê thảm. Lượng tính trên thếgian ngươi đã hút bao nhiêu, chờ tới khi nào ngươi nhả hết ra, nó mới buôngtha. Trời ơi! Rõ ràng thuốc độc hung ác vô cùng, hãy suy nghĩ kỹ đến nỗi khổ vàsự tàn hại của nó mà bỏ ngay lập tức. Dù đã trót nghiện rồi thì phải cai ngay,phải cắt một nhát dao vào chỗ đau để dừng lại. Con ơi! Hãy xem nhữngngười chính trực thật hãnh diện biết bao, bữa cỗ họ được mời ngồi mâ ...