Danh mục

Đoán Án Kỳ Quan - Chương 15

Số trang: 11      Loại file: pdf      Dung lượng: 156.46 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tứ quan(1) vốn là mê hồn trận Tửu sắc quả là nguy hiểm thay Việc gì cũng phải nên đúng mức Đừng quá đắm say phải ngồi tù. (1) Tứ quan: rượu chè, cờ bạc, trai gái, tiền tài.Ở huyện Lâm Tri, Thanh Châu, có một người giàu có, tên là Hà Giáp, cha là Hà Vĩnh, mẹ là Thân thị. Hà Vĩnh là người tham lam, hay tính toán chi li, cho vay nặng lãi, xuất ra thì cân nhẹ, thu vào thì cân nặng. Phàm những việc gì lợi mình hại người, thì hắn tìm mọi cách...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan - Chương 15 Đoán Án Kỳ Quan Chương 15 Giếng Nam Sơn Tứ quan(1) vốn là mê hồn trận Tửu sắc quả là nguy hiểm thay Việc gì cũng phải nên đúng mức Đừng quá đắm say phải ngồi tù. (1) Tứ quan: rượu chè, cờ bạc, trai gái, tiền tài. Ở huyện Lâm Tri, Thanh Châu, có một người giàu có, tên là Hà Giáp,cha là Hà Vĩnh, mẹ là Thân thị. Hà Vĩnh là người tham lam, hay tính toánchi li, cho vay nặng lãi, xuất ra thì cân nhẹ, thu vào thì cân nặng. Phàmnhững việc gì lợi mình hại người, thì hắn tìm mọi cách làm bằng được. Giasản của hắn có tới hàng vạn lạng. Năm bốn mươi tuổi mới sinh được HàGiáp. Hắn quý con như vàng, nhưng chẳng dạy dỗ gì. Khi Giáp mười bốntuổi, thì Vĩnh mắc bệnh cấp tính chết. Thân thị quá thương chồng rồi cũnglần lượt qua đời. Từ đó Hà Giáp vênh vang đắc ý, tuy tiếng là học trò, nhưngdốt đặc, rượu chè, trai gái thì chẳng ai bằng. Ngày tới đường hoa đêm thămngõ liễu, tiêu tiền như rác. Mãn tang hắn lấy Phùng thị, do lúc còn nhỏ chamẹ hỏi cho. Phùng thị là con nhà danh giá, tính tình hiền thục, cử chỉ đoantrang, rất giỏi nữ công gia chánh, dung nhan xinh đẹp, không ưa chải chuốt,không hay cười cợt chớt nhả. Hà Giáp không thích, cứ bảo là vụng về. Mộthôm hắn nói với cô: - Cô như một con lợn dịch, là đàn bà thì cũng phải trang điểm, thìdung nhan mới đẹp. Ta giàu có, vợ không như hoa như ngọc thì cũng phảiyểu điệu thướt tha chứ. Trong nhà thiếu gì phấn son, lụa là, đồ trang sức, tạisao không dùng, cứ làm ra vẻ nghèo khổ ngu độn, khiến ta tức giận. Nhân lúc chồng nói, Phùng thị lựa lời khuyên chồng: - Anh ạ, người đàn bà phải đoan trang nền nã, điều dáng sợ là phóngđãng dâm loạn. Hầu hạ chồng, điều tối kị là ăn diện. Trong tứ đức tuy có nóitới dung nhan, song không cái gì hơn là ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, há đâu cứphải quần là áo lượt. Người đàn bà không hiền thục suốt ngày phấn son, mêhoặc chồng, buông thả tình dục, đến nỗi người đàn ông phải chết yểu, nếukhông thì bệnh tật suốt đời. Anh cứ nghĩ xem, điều ấy có ích lợi gì chăng? Hà Giáp chửi: - Ngươi không biết ta đã quen sống ở ngõ liễu đường hoa, nhữngngười ta gặp đều là những gái đẹp như tiên giáng thế, tiếng nói như oanhvàng thỏ thẻ. Ta ghét nhất là cái dáng nhà quê bảo cô trang điểm một chútmà cô vẫn còn cưỡng lại ư? - Anh ơi, người ta thường nói, trong hàng vạn cái xấu thì dâm là hàngđầu, trong hàng trăm việc làm thì hiếu là hàng đầu. Trong Địch dục văn cónói: Mộ của kẻ tuyệt tự hoàn toàn là bọn hiếu sắc cuồng loạn, giống kĩ nữđều là kẻ dâm đãng. Gần thì báo ứng đến vợ con, xa thì báo ứng đến cháuchắt, anh phải hết sức giữ gìn. - Gái điếm vốn là một nghề sống, - Hà Giáp nói, - thì có gì là tội lỗi? - Gái điếm có năm tội. - Phùng thị nói. - Một là hủy hoại phẩm chất;hai là mất hết gia sản; ba là gây ra tai họa, bốn là sinh ra bệnh tật; năm là tổnthương tính mạng. Anh ơi, gia sản của cha để lại lớn như thế, lẽ ra phải lậpchí trau dồi phẩm hạnh, làm việc thiện để được phúc đúc, trở thành ngườihào kiệt, có ích, an ủi linh hồn cha mẹ dưới suối vàng, để lộc cho con cháu,mới không uổng phí đời người. Cớ sao cứ gây ra oan nghiệt, sống chịu quảbáo, chết vào địa ngục! Giáp đùng đùng nổi giận, chửi: - Mày là đồ hèn hạ, mày nói thối lắm, ông đường đường là một đấngđại trượng phu, lẽ nào lại để cho đứa đàn bà dạy dỗ! Thế là hắn giơ tay định tống, Phùng thị vội tránh được. Từ đó Hà Giápthường mắng chửi rồi bỏ đi chơi bời ít khi về Nhà. Thấy khó mà khuyênđược chồng, Phùng thị đành phải mặc quần áo mới một chút để vừa lòng hắn. Một hôm hắn uống rượu, Phùng thị cầm bình rượu, Giáp đã ngà ngàsay, cười nói: - Trông em thế mà xinh, nếu em mặc thêm quần áo đẹp, thì quả là làmcho người khác hồn vía lên mây. Rồi hắn bảo Phùng thị trang điểm. Phùng thị không nghe. Giáp tự lấyđồ trang sức và quần áo ra, bắt Phùng thị phải trang điểm. Phùng thị khăngkhăng không mặc, Giáp đột nhiên nổi khùng, đập bàn chửi: - Đồ chó má đê tiện, ông tức không chịu nổi. Ông là con nhà giàu có,đã thích thì chơi thả cửa. Ngay như đứa ở con sen cũng phải trang điểm,huống hồ người vợ mà hằng ngày ta đụng chạm vào da thịt, tuổi trẻ phải vuichơi thỏa thích. Mày là đồ đê tiện, không khác nào đống đất, chẳng đẹp đẽ gì.Ngay những kẻ quê mùa mộc mạc cũng còn yểu điệu được cơ mà. Đồ trangsức và quần áo đầy rẫy, thả cửa cho mày ăn diện, phải mặc quần hoa đi giàythêu, gót cao ba tấc, mặt hoa da phấn, lông mày lá liễu, thướt tha dạo bướcngoài hiên như hồ li tinh. Khi uống rượu hát khúc sa song, tiếng hát thánhthót như oanh vàng. Dáng vẻ phong lưu ấy mới thú, không uổng phí một đờingười. - Anh nghĩ quá đáng, em ở nhà mẹ đẻ, cha mẹ dạy em phải đoan trang,không được làm dáng. Tính em vốn đã như thế rồi, nay anh ...

Tài liệu được xem nhiều: