Danh mục

Đoán Án Kỳ Quan - Chương 15 (B)

Số trang: 17      Loại file: pdf      Dung lượng: 195.01 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nói xong nước mắt chị đầm đìa. Thi Huệ Khanh nghe xong, mặt tái mét, nói: - Tôi vốn có ý tốt, sao anh chị lại nghĩ tôi như vậy? Lẽ nào tôi lại chiếm đoạt vợ anh ấy. Nói xong, xô bàn đứng dậy bỏ đi. Về tới nhà anh nghĩ: "Không có lí gì mà Tăng Tiểu Tam lại bỏ đi như thế". Rồi anh lại nghĩ: "Nếu quả nhiên anh đi mà không về ngay, ta ở sát vách thế này cũng không ổn. Thôi thì ta dọn đi nơi khác". Hôm sau Thi Huệ Khanh...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan - Chương 15 (B) Đoán Án Kỳ Quan Chương 15 (B) Nói xong nước mắt chị đầm đìa. Thi Huệ Khanh nghe xong, mặt táimét, nói: - Tôi vốn có ý tốt, sao anh chị lại nghĩ tôi như vậy? Lẽ nào tôi lạichiếm đoạt vợ anh ấy. Nói xong, xô bàn đứng dậy bỏ đi. Về tới nhà anh nghĩ: Không có lígì mà Tăng Tiểu Tam lại bỏ đi như thế. Rồi anh lại nghĩ: Nếu quả nhiênanh đi mà không về ngay, ta ở sát vách thế này cũng không ổn. Thôi thì tadọn đi nơi khác. Hôm sau Thi Huệ Khanh tìm được nhà, rồi dọn đi. Nhữngnhà lân cận đểu nói, Thi Huệ Khanh chỉ vờ thế thôi, chuyển xong chỗ ở thếnào cũng trở lại đón Thương thị. Hôm ấy không thấy Thương thị mở cửa điđâu. Những người hàng xóm sinh nghi, đúng ngoài gọi không thấy trả lời,đẩy cửa vào thấy cửa khép hờ, chân quay cửa bị đào lên. Mọi người ùa vàoxem, thấy Thương thị chết nằm co trên giường, vẫn còn vết tay bóp cổ. TinThương thị bị chết đồn ầm khắp làng, họ đều cho rằng: Người đàn bà nàychết đúng vào lúc người thợ giày sát vách dọn đi nơi khác. Vậy chỉ có anh tagiết chứ chẳng ai khác. Lập tức đưa việc này lên quan xét xử. Quan huyệnlà Thẩm Bá Minh đang ngồi làm việc tại công đường, nghe thấy chuyện giếtngười, bèn cầm tờ trình xem, hỏi lũ những người đi tố cáo, sau đó ra lệnh bắtThi Huệ Khanh ngay. Lát sau người ta giải Thi Huệ Khanh tới. Tri huyệnquát hỏi, sự việc đã xảy ra thế nào, Thi Huệ Khanh đáp: - Con trả nợ cho Tăng Tiểu Tam, Tăng Tiểu Tam gán vợ là Thươngthị cho con. Nhưng con không muốn, nên phải chuyển đi nơi khác để tránhhiểm nghi. Con không biết vì sao Thương thị chết? - Mày không muốn lấy vợ người ta, - quan huyện thét mắng, - tại saomày lại trả nợ hộ? Rõ ràng mày giả vờ từ chối, rồi lén lút hành dâm, khôngđược, mày đã giết người ta. Thi Huệ Khanh gào lên kêu oan. Nhưng quan huyện nào có tin, saingười đánh đập Thi Huệ Khanh bức phải cung khai rồi tống Thi Huệ Khanhvào nhà lao. Đúng là: Làm ơn lại nên oán, Giúp người hóa chịu oan. Trời ơi! Đâu có tội. Oan này ai thấu cho. Hôm ấy Tăng Tiểu Tam từ biệt vợ, đi lối cửa sau ra khỏi thành tớiNgũ Đài Sơn. Đi được hơn hai mươi dặm thì trời tối, Tăng Tiểu Tam dừngchân, nghỉ tại một quán trọ bên đường. Không ngờ đến nửa đêm thì lên consốt, sáng hôm sau không cất mình ngồi dậy được. Tăng Tiểu Tam ốm liệtgiường đến hơn nửa tháng trời mới khỏi. Hôm ấy đang lúc sửa soạn lênđường thì thấy có người trong thành ra, họ kể lại chuyện Thi Huệ Khanh.Tăng Tiểu Tam giật mình nghĩ bụng: Thi Huệ Khanh không phải là kẻ giếtngười. Hơn nữa khi nhường vợ cho anh, mình cũng đã nói trước với Thươngthị. Thương thị cũng đã nghe theo. Không biết vì sao Thương thị lại bị giết.Thật là oan cho anh quá. Ta phải về xem sự thể thế nào, nếu không thì ngườitốt phải chịu oan. Tăng Tiểu Tam quay trở về không rẽ qua nhà, mà đithẳng vào thành tìm tới nhà tù, van nài người coi tù dẫn Thi Huệ Khanh ragặp. Tăng Tiểu Tam thấy Thi Huệ Khanh mặc quần áo tù, mình đầy xiềngxích, nước mắt ứa ra. Thi Huệ Khanh nói: - Tôi bị oan là do số trời đã định. Anh đừng nói nữa, tôi biết, lần nàychị ấy vô cớ bị hại, điều đó càng làm cho anh thêm đau khổ. - Tôi đã làm cho anh phải liên lụy. - Tiểu Tam nói. - Tôi sẽ lên huyệnminh oan cho anh. - Án đã quyết, - Thi Huệ Khanh nói, - quan huyện đâu chịu nhận sai?Anh đừng tốn công kêu oan nữa. - Nếu quan huyện không chịu làm ra nhẽ, ta sẽ lên ngài Lai sát Việnmới tới nhậm chức, bẩm lại việc này, nỗi oan sẽ được làm sáng tỏ. Nói xong Tăng Tiểu Tam từ biệt Thi Huệ Khanh, nhờ người làm đơn,rồi tới ngăn ngựa Lai Ngự sử, kêu khóc dâng đơn. Lai Ngự sử nhận đơn, sai tuần bổ giải Tăng Tiểu Tam về nha môn.Khi giải quyết xong việc công, ông cho Tăng Tiểu Tam tới hỏi tỉ mỉ sự việcđã xảy ra. Rồi ông sai người tới huyện lấy bản án Thi Huệ Khanh và cho gọinhững người hàng xóm trước đây đã trình báo lên huyện. Ngày hôm sau, LaiNgự sử trực tiếp hỏi cung, nghiên cứu tỉ mỉ lại một lần nữa, rồi ông hỏinhững người láng giềng. - Sau khi chồng Thương thị đi, có người nào đến nhà không? - Bẩm quan, không thấy ai đến ạ. - Những người láng giềng nói. - Hàng ngày có người thân thích nào hay đến không? - Lai Ngự sử hỏiTiểu Tam. - Thưa ngài, con nhà nghèo, có mấy người bạn thân, nhưng họ cũngkhông hay lui tới. - Tăng Tiểu Tam trả lời. - Thường ngày anh hay đi lại với ai? - Lai Ngự sử hỏi Thi Huệ Khanh. - Con sống độc thân, không quan hệ với ai. - Thi Huệ Khanh trả lời. - Trong mấy ngày, từ khi trả nợ giúp, uống rượu, rồi dọn đi nơi khác,có đi lại với ai không ? - Lai Ngự sử hỏi. Thi Huệ Khanh nghĩ một lát rồi nói: - Hôm trả nợ, con có mời hòa thượng Hóa Duyên đến nhà con ăn bữacơm chay. - Người ấy là hòa thượng chùa nào? - Lai Ngự sử hỏi. - Đó là hòa thượng của chùa Bảo ứng ngoại thành, - Thi Huệ Khanhnói, - tới khuyên giáo xây chùa. Hòa ...

Tài liệu được xem nhiều: