Danh mục

Đoán Án Kỳ Quan - Chương 16

Số trang: 13      Loại file: pdf      Dung lượng: 159.59 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Kẻ sĩ quý nhất là phẩm hạnh. Người thầy tối kị ấy nói bừa Ý nghĩ nảy sinh tai họa đến, Chưa chết mà danh tiếng nhuốc nhơ. Lạc Tâm Điền người huyện Việt Tây, Ninh Viễn, học hành rất thông minh, khôi ngô tuấn tú, nhiều lần thi đều xếp thứ nhất. Nhà không giàu, làm nghề dạy học, nói năng hoạt bát, hay nói chuyện phòng khuê. Năm Quang Tự thứ hai, anh ta mở trường tại Nam Hoa Cung, ngoài trường thi Thái Bình, lớp học có mấy đứa trẻ. Nhà phía tây có một người...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan - Chương 16 Đoán Án Kỳ Quan Chương 16 Hai Chiếc Áo Vấy Máu Kẻ sĩ quý nhất là phẩm hạnh. Người thầy tối kị ấy nói bừa Ý nghĩ nảy sinh tai họa đến, Chưa chết mà danh tiếng nhuốc nhơ. Lạc Tâm Điền người huyện Việt Tây, Ninh Viễn, học hành rất thôngminh, khôi ngô tuấn tú, nhiều lần thi đều xếp thứ nhất. Nhà không giàu, làmnghề dạy học, nói năng hoạt bát, hay nói chuyện phòng khuê. Năm QuangTự thứ hai, anh ta mở trường tại Nam Hoa Cung, ngoài trường thi Thái Bình,lớp học có mấy đứa trẻ. Nhà phía tây có một người tên là Nghê Trạch Sơn,xuất thân từ buôn bán, tích góp được hơn một ngàn quan tiền, thuê một ngôinhà ở Nam Hoa Hội buôn thuốc phiện. Lấy một người vợ tên là Bành thị,dung nhan xinh đẹp tính tình hiền thục cần kiệm, tôn trọng và vâng lờichồng, song lại rất thích trang điểm, hàng ngày chỉ điểm phấn tô son. Bànhthị có một đứa con trai tên là Xuân Lâm, mới tám tuổi cũng học ở lớp họccủa Lạc Tâm Điền. Lớp học có một nhà trên và một nhà ngang, không cótường bao. Bành thị thường ngồi ngoài thềm thêu hoa, lúc nghỉ Tâm Điềnthấy Bành thị đẹp, lại rất khéo trang điểm, không khỏi thèm muốn khát khao,thường ra ngoài nhìn trộm. Hằng ngày, mỗi khi Trạch Sơn đi khỏi nhà, lạithấy một thanh niên đến chuyện trò cười cợt với Bành thị. Thèm muốn màchưa được, Tâm Điền bỗng nổi máu ghen, nghĩ rằng ta đã muốn từ lâu cònchưa được, người là đứa nào dám đến chiếm nước ta. Tâm Điền rất ghétngười thanh niên ấy. Một hôm, Tâm Điền ngắm nhìn người đàn bà ấy, lúc trở vào thấyxung quanh chẳng có ai, thấy Xuân Lâm bước ra, Tâm Điển hỏi ngay. Nóbảo: - Đó là chú Tôn, mở cửa hàng ngoài phố, chú ấy có đứa cháu con ônganh cũng học ở đây. - Có phải là Tôn Quế Nguyên không? Chú đến nhà con làm gì thế? - Chú ấy đến chuyện gẫu với mẹ. - Thế thì nhất định chú ấy phải lòng mẹ rồi. - Phải lòng là gì. - Đi đi. Xuân Lâm nghĩ, phải lòng có nghĩa là đi, cách nói ấy rất lạ và thú vị,thế là nó nhớ kỹ. Một tối, Xuân Lâm ngồi học, thấy nó đọc sang sảng, câu chữ rõ ràng.Trịnh Sơn rất vui, nghĩ rằng năm nay được thầy Lạc dạy, nó khá lên rấtnhanh, nếu học mấy năm nữa e rằng sẽ học hết chữ thầy. Thế rồi Trạch Sơnbảo vợ: - Nếu có thức ăn hoặc rượu ngon thì đưa biếu thầy, thầy sẽ hết lòngdạy dỗ Xuân Lâm. Bành thị vâng lời rồi đi ngủ. Xuân Lâm học một lúc lâu, nói: - Cha ơi, con học thuộc rồi. - Đọc thêm mấy lượt nữa, sáng mai dậy sớm đọc thuộc làu như thếmới ngoan. Xuân Lâm đọc thêm một lúc, thấy buồn ngủ nói: - Cha ơi cha, con không học nữa, con phải lòng đây. - Phải lòng là gì? - Phải lòng là đi. - Đi là đi sao lại gọi là phải lòng? Ai dạy con đấy! - Thầy dạy con. Trạch Sơn truy hỏi, Xuân Lâm kể lại hết những lời Lạc Tâm Điền nói.Trạch Sơn đùng đùng nổi giận, quát Xuân Lâm đi ngủ. Trạch Sơn nghĩ: vợ mình là người xấu, làm những điều xằng bậy, thầytrông thấy, làm xấu mặt ta, ra ngoài ta đâu còn dám ngửng mặt mà nhìn mọingười nữa. Ta giết quách đi cho khuất mắt, nhưng phải bắt cả đôi, khôngchứng cớ thì giết làm sao được. Thế rồi Trạch Sơn nghĩ ra một kế. Hôm sau Trạch Sơn sắp sẵn một gánh thuốc, sau đó để ra ngoài bốnbát, rồi dặn vợ rằng: - Nghe thấy thuốc trên phủ rất đắt, anh mang đi bốn bát lên phủ bánthăm giá, nếu đắt thì anh viết thư về, em sẽ thuê người mang lên. Bành thị nói: - Bao giờ thì anh gửi thư về? - Chậm lắm thì cũng phải năm sáu ngày. - Trạch Sơn bèn gánh thuốc lên huyện. Người em họ hỏi: - Anh bán ở đâu? - Trạch Sơn bảo lên phủ bán thăm giá. - Thế bao giờ anh mới về? - Cũng phải nửa tháng, bán xong rồi về. Người em họ là Tôn Tử Lương, tính tình khinh bạc, chẳng nghềnghiệp, chỉ thích chơi gái. Cha mẹ khuyên bảo nhưng vẫn không nghe lời.Thấy Bành thị xinh đẹp, muốn hái hoa. Hắn thường kiếm cớ đến nhà Bànhthị tán chuyện. Tuy Bành thị thích chuyện trò, nhưng lòng dạ vẫn đoan chính,chị nghĩ rằng anh ta là người thân, nên thường tiếp thuốc mời chè, bàn vớianh chuyện nhà cửa. Tử Lương ngỡ chị họ có tình ý riêng tư, song còn ngạianh họ chưa dám ra tay. Nay nghe thấy anh họ lên phủ, thật là một dịp mayhiếm có. Vì chồng đi xa, đêm chỉ có một mình nên rất sợ, Bành thị liền rủchị Vương Tam sang ngủ. Chị Vương Tam tính khí kì quặc, lười nhác, chỉthích ngủ, thường chửi mẹ chồng, cãi cọ với chị dâu, lại chơi thân với Bànhthị nên hôm ấy gọi sang ngủ là chị sang ngay. Đêm ấy sau khi lên giườngthấy bụng hơi đau, chị nói với Bành thị là đi ngoài, thế rồi Bành thị tự nhiênngủ thiếp đi. Tôn Tử Lương chờ đến canh hai, tới nhà họ Nghê trèo qua cửa sau đitới nhà xí thì trượt ngã. Thấy dưới đất có một đống lù lù nhìn kĩ giống nhưđàn bà, tưởng rằng chị dâu họ chờ mình ...

Tài liệu được xem nhiều: