Chuyên chốn phòng the gây tai vạ, Nói năng bừa bãi dễ chết oan. Ai ơi, xin chớ coi thường nó, Kẻo mà trời nổi giận lôi đình.Chuyện Nghi Tân có Diệp thị, là người còn rất trẻ, nhà giàu có tính tình hiền lành, thường hay đi cúng bái vào mồng một hay ngày rằm hằng tháng. Diệp thị tới quán Tam Vương dâng hương lễ bái rất thành tâm. Diệp thị sinh được một đứa con, đặt tên là Tất Đạt. Con còn đang ẵm ngửa thì chồng chết, Diệp thị vất vả nuôi con, dạy bảo...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan - Chương 17 Đoán Án Kỳ Quan Chương 17 Chiếc Áo Vấy Máu Chuyên chốn phòng the gây tai vạ, Nói năng bừa bãi dễ chết oan. Ai ơi, xin chớ coi thường nó, Kẻo mà trời nổi giận lôi đình. Chuyện Nghi Tân có Diệp thị, là người còn rất trẻ, nhà giàu có tínhtình hiền lành, thường hay đi cúng bái vào mồng một hay ngày rằm hằngtháng. Diệp thị tới quán Tam Vương dâng hương lễ bái rất thành tâm. Diệpthị sinh được một đứa con, đặt tên là Tất Đạt. Con còn đang ẵm ngửa thìchồng chết, Diệp thị vất vả nuôi con, dạy bảo nghiêm khắc, không chútnuông chiều. Tất Đạt khôi ngô tuấn tú, học hành thông minh, chỉ tiếc rằnghay nói năng bừa bãi, thích bàn chuyện phòng the. Mười bốn tuổi đã biếtviết văn, mười tám tuổi đỗ tú tài, cưới vợ, hai việc vui mừng đến cùng mộtlúc. Đúng là đêm động phòng hoa chúc cũng là lúc được ghi tên trên bia đábảng vàng. Đây là ngày vui sướng nhất trong cuộc đời. Ai ngờ vợ là Cừu thị,người rất xấu, mặt rỗ chân to, Tất Đạt không thích, thường đánh chửi luôn.Cái gì không lấy được bắt vợ lấy, việc gì không làm được bắt vợ làm, hànhhạ vợ cho chết đi để lấy vợ đẹp. Cừu thị là người hiền lành hiếu thuận, lại rấtân cần, nhưng tính tình nóng nảy. Mỗi khi chồng đánh chửi thường uấtnghẹn tới cổ, nỗi uất ức cứ tích tụ lại, hai năm sau thì đổ bệnh, tim đập gấp,khí uất cứ ứ lên, rồi sinh ho, khạc ra đờm. Tất Đạt mừng thầm. Thấy con dâuhiền lành, hiếu thảo, Diệp thị thường khuyên nhủ con, nhưng Tất Đạt khôngnghe. Một hôm, bỗng thấy chim khách kêu táo tác, bọn trẻ con vui thíchcười rộ lên. Tất Đạt chạy ra xem, thấy đằng sau nhà có một đôi chim kháchđang mớm con trong tổ. Mấy đứa trẻ mục đồng trèo lên bắt chim con. TấtĐạt chửi ầm lên, bắt chúng bỏ vào tổ, rồi thuê người lấy gai rào rấp để chúngkhỏi trèo. Không được ăn thịt chim khách, bọn mục đồng tức giận. Thấy TấtĐạt không có nhà, chúng dùng súng bắn vào tổ, chim mẹ rơi xuống. Diệp thịnghe tiếng động chạy ra, thấy chim khách rơi ở vườn sau, đuổi bọn mụcđồng đi. Nhặt chim lên, thấy nó gẫy cánh. Diệp thị mang về, lấy gạo cho ăn.Đến chiều Tất Đạt về, thấy chim chồng cứ bay xuống chỗ chim vợ kêu thảmthiết, như an ủi và nghe vợ kể về nỗi đau khổ của mình. Diệp thị nói: - Con ơi! Con thấy vợ chồng con chim khách biết yêu thương nhauđến thế. Một con bị thương thì con kia liều chết tới thăm, một con nói về nỗikhổ sở của mình, còn con kia thì an ủi vợ. Chúng yêu thương nhau sao màthắm thiết đến thế. Chúng khác hẳn vợ chồng con. Vợ con tuy xấu, âu cũnglà do cha mẹ sinh ra, nó chỉ biết chịu vậy, chứ làm sao khác được. Con chửibới đánh đập giày vò nó, khiến mẹ yên lòng sao được? Con đường đường làmột vị tú tài, lẽ nào không bằng cầm thú. Tất Đạt tỉnh ngộ, lấy thuốc bôi vào vết thương cho chim, rồi đưa nólên tổ. Từ đó vợ chồng sống rất hòa thuận. Nào ngờ, Cừu thị khí uất quá lâu,gan bị tổn thương nặng, khó mà chữa trị, được một năm thì chết. Mai tángvợ xong, Tất Đạt ở nhà miệt mài đèn sách để đi thi. Một hôm ra ngoài chơi, thấy Uông thị đi qua. Uông thị là người giảohoạt, mồm nói ngọt sớt, nhưng lòng dạ thì độc địa, chuyên làm thuốc trụythai, lại hay đưa tin mối manh qua lại giữa những bọn dâm phu. Thấy TấtĐạt thị hỏi: Ông Văn Tất Đạt, vợ ông đã mất nửa năm rồi, tại sao không tìm ngườikhác? - Cũng muốn tìm đấy nhưng không có ai đẹp. - Mắt ông như thế mà không thấy người đẹp xung quanh sao, khôngbiết người như thế nào thì ông lấy? Tất Đạt cười, nói: - Hôm qua thấy bên nhà chị có Khấu thị vợ của Chu Vinh rất xinh đẹpvà đoan trang, được người như thế thì tôi mới lấy. - Thế thì quả là ông đã yêu cô ấy rồi. - Uông thị nói. - Không những yêu, mà muốn lấy, không biết cô ấy có bằng lòngkhông? - Tất Đạt nói. - Cô ấy có chồng rồi. - Uông thị nói. - Làm sao mà cô ấy chịu lấy!Nếu ông muốn tôi sẽ có cách, làm cho cô ấy lấy ông. - Cách gì? - Tất Đạt hỏi. - Cứ lấy dao giết quách chồng cô ấy, thì tự nhiên cô ấy lấy - Uông thịnói. - Được thôi - Tất Đạt cười, nói. Nửa tháng sau, Chu Vinh đi chợ về bị giết chết và lột hết quần áo ởđèo Hoàng Giác. Đèo Hoàng Giác là đất của Uông thị. Vì đất cày cấy ít nênUông thị thuê thêm rồi làm chung với Chu Vinh. Uông thị báo ngay cho lítrưởng tới xem, và nói lại chuyện nói đùa với Tất Đạt trước đây. Lí trưởngbẩm quan, tố cáo Tất Đạt. Quan lệnh cho sai nha đi bắt, quan hỏi: - Văn Tất Đạt, ngươi đã giết Chu Vinh. Tại sao ngươi nhận mũ áotriều đình, biết pháp luật mà còn phạm pháp? - Thảo dân hằng ngày đọc sách, không rời khỏi nhà nửa bước, - TấtĐạt nói, - vậy thì con giết người ở đâu? - Mày từng nói với Uông thị là sẽ giết Chu Vinh để lấy Khấu thị, naytại sao mày không nhận? Uông thị cúi đầu nói: - Ông ta bảo với ...