Danh mục

Đoán Án Kỳ Quan - Chương 18 (B)

Số trang: 11      Loại file: pdf      Dung lượng: 132.67 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Quan huyện tuy xuất thân từ khoa bảng, song hết sức phóng túng, không nghe lời thầy. Thấy quan trên bác bỏ hồ sơ vụ án, nói rằng không có hung khí để kết án, rồi ông ta lại lôi Hà Lương Dị ra xét hỏi: - Mày là đồ chó má. Đêm ấy mày giết Vương Mậu Sinh, vậy mày để dao đâu? Hãy khai mau để khỏi phải tra tấn. - Trong lúc vội vã, con không biết dao thất lạc ở đâu. Quan đùng đùng nổi giận, cho tay chân kìm kẹp. Lương Dị không còn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan - Chương 18 (B) Đoán Án Kỳ Quan Chương 18 (B) Quan huyện tuy xuất thân từ khoa bảng, song hết sức phóng túng,không nghe lời thầy. Thấy quan trên bác bỏ hồ sơ vụ án, nói rằng không cóhung khí để kết án, rồi ông ta lại lôi Hà Lương Dị ra xét hỏi: - Mày là đồ chó má. Đêm ấy mày giết Vương Mậu Sinh, vậy mày đểdao đâu? Hãy khai mau để khỏi phải tra tấn. - Trong lúc vội vã, con không biết dao thất lạc ở đâu. Quan đùng đùng nổi giận, cho tay chân kìm kẹp. Lương Dị không còncách nào khác, đành phải đẩy cho Quế Anh, nói: - Con đưa cho Quế Anh. Quan lại lôi Quế Anh ra truy hỏi. Quế Anh nói: - Tên cướp giết người rồi chạy trốn, làm sao mà biết được dao. - Mày là dâm phụ, - quan chửi, - mày lại phản cung ư? Thế rồi quan lập tức lệnh tát bốn mươi cái. Quế Anh uất nghẹn cổ,gào lên khóc lóc. Quan thấy Quế Anh không nói, lại gào tra tấn tiếp. QuếAnh bỗng nghĩ ra một kế, rồi nói: - Đêm ấy con bỏ dao vào hòm mang lên huyện, trên đường đi vào nhàvệ sinh con vứt nó ở bên đường, không biết ai đã nhặt được. - Nói bậy! - Quan quát. Rồi lại hô vả hai mươi cái nữa. Quế Anh dù chết vẫn khai là mất rồi,không sao được, quan đành lệnh tống giam: Cứ năm hôm lại bức cung mộtlần, Quế Anh đau đớn khó lòng mà chịu đựng nổi. Cha biết tin con vào ngụctới thăm, thấy Quế Anh mặt mày sưng húp, mắt thâm quầng, người gầy nhưque củi, nói: - Con ơi! Sao con tới nông nỗi này. Thấy cha hỏi, Quế Anh nghẹn ngào mãi không nói nên lời, khóc: - Đau lòng lắm cha ơi. Cha biết sao được nỗi khổ của con, cha hãynghe con nói. Đúng là Người nghe phải đau lòng, người thấy phải rơi nước mắt. - Thấy cha, con như đứt từng khúc ruột, không cầm nổi nỗi thươngtâm, nước mắt con ướt đầm vạt áo. Chẳng biết con kiếp trước mắc tội gì màđêm động phòng hoa chúc, cướp đã giết chồng con, khiến con phải liên lụy.Người ta lại vu oan cho anh ngoại con, rồi trói anh giải lên huyện, nói rằnganh đã thông dâm với con, mưu giết chồng con. Quan không cho phép chúngcon phân giải. Không khai quan kẹp mười đầu ngón tay đau buốt tận ruộtgan. Không còn cách nào, con đành nhận để khỏi phải tra tấn, chỉ nghĩ rằngchết quách để khỏi phải bị hành hạ, ai ngờ rằng không có dao thì không thểkết án được, bởi thế quan bức cung đến chết đi sống lại. Lần đầu vả con bốnmươi cái, bàn vả bằng da rách nát, đánh đến nỗi răng rụng máu tuôn ra nhưsuối. Cứ năm ngày lại truy bức đòi dao, vết thương chưa lành lại bị đánhtrọng thương không sao ăn uống được. Vào nhà giam chấy, rận, rệp kéo đếnhàng đàn cắn lở loét khắp người. Hằng đêm đến mãi canh năm vẫn không tàinào chợp mắt được. Ban ngày nghĩ đến nỗi khổ đau nước mắt chảy đầm đìa.Ôi, cha ơi! Chưa nói nên lời mà lòng đau như cắt nghĩ đến số con khổ sở vôcớ chịu oan. Nếu như đao phủ đến chém đầu, thì mong cha hãy thu nhặt xáccon đừng để cho chó tha đi. Vào những ngày tuần tiết hãy đặt ngoài cửa chocon bát cháo bát cơm, đốt cho con ít giấy tiền. Cha hãy tha thứ cho con chưachút báo đền ơn dưỡng dục, sau này con không thể tiễn đưa cha về nơi chínsuối. Thôi, tình cha con từ nay đứt đoạn, có chăng chỉ gặp nhau trong giấcmộng mà thôi. Hai cha con khóc lóc mãi, rồi ông trở về. Trong ngục, Quế Anh nghĩ,ta thích thêu chữ, hay làm dáng, xem kịch xem đèn, khiến cho bọn lãng tửthèm muốn, cho nên mới gây ra tai họa này. Mình làm mình chịu còn tráchai nữa! Có điều vì liên lụy mà chồng bị giết, anh họ bị oan khuất, quả là tamắc tội tầy đình. Quế Anh cứ hối hận mãi không thôi. Thu qua đông tới, vì trái ý quan trên, hơn nữa có nhiều người khángcáo, quan huyện bỗng chốc bị triệu hồi, bổ sung người khác. Quan mới làBạch Lương Ngọc, người huyện Tử Đồng, Tứ Xuyên, thanh liêm tài giỏi,xuất thân từ tiến sĩ, ông lĩnh văn bằng tới nhậm chức vào mùa đông nămKhang Hy thứ bảy. Ông đi gần tới huyện Cao Bình thì gặp một trận mưatuyết rất to. Ông cho dừng kiệu nghỉ chân, Lương ngọc ra khỏi kiệu ngắmnhìn. Thấy bầu trời trong như ngọc, mặt đất như dát bạc, ánh sáng lạnh ngòichiếu, tất cả đều bừng sáng, lòng ông khoan khoái. Chợt thấy ngôi mộ mớitrên dốc núi, không mọc một nhánh cỏ nào, mà cũng không thấy một bôngtuyết nào. Trên mộ chỉ có một nhánh lúa xanh tươi, trông thật đáng yêu bônglúa đang vào mây. Ông nghĩ lúa là loại cây trưởng thành vào mùa hạ, kết hạtvào mùa thu, không chịu rét. Nay đang lúc cuối đông, vạn vật khô héo, songchỉ có mỗi cây lúa này là tươi tốt, há chẳng phải là điều lạ lùng ư? Đang lúcbăn khoăn, thì những người trong huyện đường đến nghênh đón. Ông hỏiđây là mộ của ai. Họ nói: - Đây là Vương Gia Câu, chúng con không biết là phần mộ của ai. Lúc ấy có một ông già chăn trâu, tới bẩm: - Đây là ngôi mộ Vương Mậu Sinh, con Vương Chính Bang. Vợ anhta thông dâm với một người đưa dâu rồi âm mưu hãm hại. Người ta đã tróihai người này giải lên quan, nay vẫn đang bị giam giữ. ...

Tài liệu được xem nhiều: