Lập tức ông cùng nhiều người tới chùa Thúy Phong, đào dưới gốc cây đại đông, nào ngờ vừa đào được mấy thước đã thấy xác một người đàn bà mới bị giết. Ngài Chu liền thẩm vấn từng hòa thượng một. Hỏi tới hai gã hòa thượng trẻ, thì mặt chúng đỏ bừng, chân tay run cầm cập, khai ra sự thực. Trước hết ngài lệnh cho đánh tám chục gậy, khép vào tội chết. Soát kỹ trong chùa, thấy lợn, dê, gà, vịt hàng đàn, phòng nào cũng đầy ắp rượu thịt. Ngài đùng đùng nổi giận...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan - Chương 19 (B) Đoán Án Kỳ Quan Chương 19 (B) Lập tức ông cùng nhiều người tới chùa Thúy Phong, đào dưới gốc câyđại đông, nào ngờ vừa đào được mấy thước đã thấy xác một người đàn bàmới bị giết. Ngài Chu liền thẩm vấn từng hòa thượng một. Hỏi tới hai gã hòathượng trẻ, thì mặt chúng đỏ bừng, chân tay run cầm cập, khai ra sự thực.Trước hết ngài lệnh cho đánh tám chục gậy, khép vào tội chết. Soát kỹ trongchùa, thấy lợn, dê, gà, vịt hàng đàn, phòng nào cũng đầy ắp rượu thịt. Ngàiđùng đùng nổi giận đánh cho mỗi hòa thượng ba chục gậy, giải về nguyênquán, phá hủy toàn bộ ngôi chùa, ruộng vườn tịch thu bán đi để cứu dânnghèo. Có thơ rằng: Lợn dê gà vịt có đầy đàn, Cửa Phật toàn là sư hổ mang. Hoang dâm tàn ác như quỷ đói, Đàn bà chúng giết chẳng ghê tay. Lại có một người làm nghề buôn bán tên là Thạch Ngưỡng Đường,làm ăn xa lâu ngày nên góp được hai trăm lạng bạc. Chưa về tới nhà thì trờigần tối, sợ đi một mình sẽ bị hãm hại, nên khi đi qua miếu Yến Công đã lenlén giấu bạc dưới đáy chiếc lư hương đá. Đến khuya mới về tới nhà gọi mởcửa, vợ trông thấy nói: - Đi làm ăn lâu ngày, kiếm được bao nhiêu lạng bạc? - Kiếm được hai trăm lạng. - Thạch Ngưỡng Đường nói. - Tôi địnhmang về, nhưng thấy trời tối lại đi một mình sợ mất, tôi giấu nó ở dưới đáylư hương đá miếu Yến Công, không ai biết, sáng sớm mai đi lấy. Nói xong họ ăn cơm rồi lên giường ngủ. Sáng sớm hôm sau đến rờđáy lư hương đá thì khốn khổ thay, không biết kẻ nào biết được lấy mất.Thạch Ngưỡng Đường đành tới chỗ ngài Chu bẩm việc này. Ngài Chu nói: - Trong đêm tối, ngươi giấu bạc có ai biết không? - Thưa ngài, chẳng có một ai biết. - Ngươi có nói với ai không? - Thưa ngài, về nhà con chỉ nói với vợ con, không ai biết cả. - Đúng là, - ngài Chu cười nói, - vợ ngươi thông dâm, tên gian phunghe thấy, đến lấy trước mất rồi. Lập tức ngài bắt vợ người đó tới công đường xét hỏi, thì đúng là thịthông dâm. Hôm ấy khi Thạch Ngưỡng Đường về, tên gian phu hốt hoảngchui xuống gầm giường. Thạch Ngưỡng Đường nói, tên gian phu nghe thấy.Khi Thạch Ngưỡng Đường ra ngoài, thừa cơ vợ anh đưa tên gian phu trốn ralối cửa sau. Hắn tới ngay miếu Yến Công lấy hai trăm lạng bạc dưới đáy lưhương đá, rồi khấp khởi về nhà. Quả là: Biết đâu tai vách mạch rừng, Ngờ đâu người dưới gầm giường đã nghe. Thế rồi ngài luận tội dâm phu dâm phụ, truy hoàn số bạc. Hai trămlạng vẫn còn nguyên vẹn, hắn chưa kịp tiêu một đồng nào. Lại có một tù nhân bị giam trong nhà tù Hàng Châu đã nhiều năm,bỗng nhiên hắn tố cáo Phạm Điển, một người dân quê từng đi ăn trộm vớihắn. Ngài Chu biết đây là lừa dối, bèn gọi Phạm Điển đến thẩm vấn tỉ mỉ.Phạm Điển kêu oan, nói: - Thưa ngài, con chưa từng biết mặt tên trộm này, thì làm sao mà concùng hắn đi ăn trộm được. Ngài Chu biết chắc đó là vu cáo, bèn cho Phạm Điển mặc áo chít khăncủa nha lệ và bảo nha lệ mặc quần áo của Phạm Điển quỳ trước sân, dặn anhkhông được lên tiếng. Sau đó đột nhiên dẫn tên phạm nhân kia tới quỳ bêncạnh Phạm Điển. Ngài Chu hỏi: - Ngươi cáo giác hắn cùng đi ăn trộm với ngươi, nhưng hắn khôngnhận. Tên tù nhìn Phạm Điển giả nói: - Ngươi từng đi ăn trộm với ta, sao bây giờ ngươi còn chối? Phạm Điển giả chỉ cúi đầu không nói. Ngài Chu lại cố ý nói: - Thế thì không phải hắn rồi. Tên tù nhìn một lượt nói: - Không phải hắn ư? Hắn là Phạm Điển, ngụ tại X. Năm X, làm bạnvới con, ngày... tháng... năm... cùng con tới nhà X. Ăn trộm, lấy được... rồichia nhau. Ngày... tháng... năm... vào nhà lấy trộm chia nhau những gì... Conđã làm bạn với hắn nhiều năm, tại sao lại không phải là hắn? Hắn nói như đinh đóng cột. Ngài Chu cười nói: - Ngươi chẳng quen biết gì Phạm Điển, ta đã cho lính lệ đóng giảPhạm Điển. Việc này ắt có kẻ xúi bẩy. Ngài cho người tra tấn tên tù, biết được Lương Trưởng thù phạm Điển,rồi mua chuộc tên tù cáo giác bừa. Ngài Chu đùng đùng nổi giận, bèn đánhchết hai tên này. Từ đó về sau không còn tên tù nào dám vu cáo hãm hại dânlành nữa. Có bài thơ làm chứng: Tù nhân thường hay hại người ngay, Hẳn có kẻ nào xúi bẩy đây. Gian manh quỷ quyệt, cần xét kỹ, Đừng cho kẻ xấu hại người ngay. Chuyện kể rằng ở Hồ Châu có một người tên là Hồng Nhị, mang đimột số vốn lớn, định đến Tô Châu mua hàng về Hồ Châu bán. Hồng Nhịngồi một mình trên thuyền đợi thằng nhỏ, mãi vẫn không thấy nó tới, ngườicanh sào là Vương Thất thấy túi tiền của Hồng Nhị khá nặng, nơi này lạivắng không ai trông thấy, hắn bèn rắp tâm mưu hại, đẫy Hồng Nhị lăn đùmxuống sông chết, mang túi bạc về nhà. Sau đó hắn đến nhà Hồng Nhị gõ cửa,hỏi: - Chị ơi, sao anh ấy vẫn chưa xuống thuyền? Vợ Hồng ...