Bành Công ngồi kiệu ra khỏi nha môn, đi chừng hơn một canh giờ thì tới nơi để xác. Quan chức địa phương đã sớm dựng lán, chuẩn bị sẵn bàn hỏi cung. Bành Công xuống kiệu vào ngồi trước bàn, sai người xuống giếng vớt xác lên. Chức dịch địa phương đã sai chuẩn bị thừng, sọt từ trước, một người xuống giếng, lát sau vớt lên một cái xác đàn bà, tuổi chừng ngoài hai mươi, bị thắt cổ đến chết. Người vớt xác nói: - Dưới giếng còn một cái xác nữa, xin lão gia cho...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan - Chương 2 (C) Đoán Án Kỳ Quan Chương 2 (C) Bành Công ngồi kiệu ra khỏi nha môn, đi chừng hơn một canh giờ thìtới nơi để xác. Quan chức địa phương đã sớm dựng lán, chuẩn bị sẵn bàn hỏicung. Bành Công xuống kiệu vào ngồi trước bàn, sai người xuống giếng vớtxác lên. Chức dịch địa phương đã sai chuẩn bị thừng, sọt từ trước, một ngườixuống giếng, lát sau vớt lên một cái xác đàn bà, tuổi chừng ngoài hai mươi,bị thắt cổ đến chết. Người vớt xác nói: - Dưới giếng còn một cái xác nữa, xin lão gia cho lệnh. Bành Công bảo: - Ngươi xuống lần nữa vớt nốt cái xác ấy lên đây! Người ấy lại xuống vớt lên. Xác này không có đầu, nhưng là của mộtngười đàn ông. Bành Công sai nghiệm xác, người nghiệm xác xem xét xongtới trước mặt Bành Công thưa: - Xác đàn bà là do bị thừng thắt cổ, xác đàn ông là do bị dao chémchết. Xin trình để lão gia định đoạt. Bành Công nghe xong thấy lòng rung động, đoán chắc Tiếu LâmTrương Hưng không phải là hung thủ giết người, trong chuyện này tất códuyên cớ chi đây. Đang khó nghĩ thì bỗng nghe có người kêu oan. BànhCông nói: - Đưa người kêu oan vào đây? Lát sau nha dịch đưa người kêu oan vào quỳ trước bàn Bành Côngngồi. Người ấy kêu: - Tiểu nhân oan uổng quá! Bành Công nhìn người kêu oan. Đó là ông già khoảng ngoài lục tuần,nhưng tinh nhanh quắc thước, mặc bộ quần áo vải màu nguyệt bạch, giàyxanh tất trắng, quỳ mọp trên đất, nước mắt đầm đìa, nói: - Tiểu nhân là Tưởng Đắc Thanh, người ở thôn Hà. Nhà có hai vợchồng, sinh được một con gái là Cúc Nương, gả cho Diêu Quảng Trí ở bảnthôn làm vợ, vợ chồng rất hòa thuận. Hôm nay con đến thăm con gái, thấycửa buồng nó mở toang, trong nhà không có một ai. Con nghĩ hẳn là con gáivề nhà thăm vợ chồng con nên lại về nhà, nhưng con gái con cũng không cóở nhà. Con vội vàng đi các nơi tìm song đều không thấy. Con rể con mởquán trà ở trạm Hợp Hòa, con đến quán tìm cũng không thấy, chồng nó cũngkhông biết việc của vợ. Con nghe nói lão gia đang nghiệm xác ở đây, concũng vào xem cho vui nào ngờ xác đàn bà ấy chính là con gái con, khôngbiết vì sao bị người nào thắt cổ đến chết. Xin quan lớn báo thù cho con gáicủa con. Bành Công nói: - Tưởng Đắc Thanh, ông đến cạnh xác kia xem xác đàn ông khôngđầu. ông có nhận ra người đó là ai không? Tưởng Đắc Thanh đến bên xác đó xem xét rồi trở về thưa: - Con không quen biết người này. Bành Công gọi: - Người đâu, gọi chức dịch địa phương là Lưu Thăng, Lý Phúc lên đây,bỏ xác vào quan tài quàn lại để xem xét sau. Bành Công lên kiệu trở về huyện Tan Hà, vào nha môn nghỉ ngơi, rồicho người gọi Mã Thanh và Đỗ Minh. Hai người đến, Bành Công nói: - Hai người dẫn theo Diêu Quảng Lễ tới trạm Hòa Hợp bắt tên DiêuQuảng Trí về đây cho ta xét hỏi. Hai người vâng lời, dẫn theo Diêu Quảng Lễ ra khỏi nha môn, đithẳng tới trạm Hòa Hợp. Tới quán trà, người hầu trà ra nhìn, chào: - Ông Ba Diêu đã đến, hay quá! Mời các ông vào uống trà. Diêu Quảng Lễ hỏi: - Chú tư ta đi đâu rồi? Người hầu trà nói: - Ông Tư đang ở nhà họ Hoàng ở phía đông, nhà thứ sáu kể từ đây,phía bắc đường là nhà ấy. Quảng Lễ nói: - Chúng ta đến đó tìm! Nói xong đưa hai viên nha dịch đến phía bắc đường đằng đông, nhìnxem thì đó là nhà lầu có tường bao quanh, cửa ván đóng kín, trong sân có bagian nhà ngoảnh về phía bắc. Diêu Quảng Lễ lấy tay đập vòng cửa gọi, bêntrong có tiếng đàn bà ỏng ẹo hỏi: - Tìm ai đấy? Nói rồi ra mở cổng. Vừa thấy Diêu Quảng Lễ và hai người nữa liềnhỏi: - Họ tên mấy ông? Đến tìm ai? Diêu Quảng Lễ nhìn người đàn bà này thấy tuổi chừng đôi mươi,người thon thả, tóc xức dầu chải bóng lộn, son phấn tô nhạt lông mày vẽ nhỏ,mình mặc chiếc áo vải màu lam nhạt như màu trời hửng sau mưa, áo trongmàu xanh mướt như lá hẹ, chân dận đôi giày hoa bằng đoạn đỏ, gót sen batấc nhọn thon thon, vừa gầy vừa nhỏ; da mặt trắng trẻo, mắt hạnh đượm tìnhmá thơm cười nụ. Diêu Quảng Lễ nhìn rồi nói: - Tôi họ Diêu, tên Quảng Lễ, tới tìm chú em họ là Diêu Quảng Trí. Người đàn bà quay vào trong gọi: - Ông Tư ơi, có người đến tìm ông, ông ra mà mời vào nhà. Diêu Quảng Trí từ phía trong đi ra, thấy là Quảng Lễ, nói: - Anh Ba, anh từ đâu đến đây? Vào nhà ngồi chơi đã! - Chú Tư, chú đến đây, nay tôi vâng lệnh lão gia đến bắt chú! Mã, Đỗ hai người nhìn rồi nói: - Ngươi là Diêu Quảng Trí phải không? Ngươi phạm pháp rồi! Liền lấy xích sắt ra khóa luôn Diêu Quảng Trí. Người đàn bà sợ quánói: - Chuyện gì thế? Mã, Đỗ hai người nói: - Nhà chị cũng trốn không thoát đâu! Rồi cũng khóa luôn cả người đàn bà, giải cả hai về thẳng huyện TamHà. Gặp đúng lúc Bành Công thăng đường, Mã, Đỗ điệu Diêu Quảng Trívào, nói: - Chúng ...