Người họ Biện ở Đông Xương(1) làm nghề chữa bệnh cho trâu bò, có một gái tên thuở nhỏ là Yên Chi. Yên Chi xinh đẹp, thông minh, cha yêu quý như của báu, muốn gả cho con nhà dòng dõi nhưng các thế tộc đều khinh là hèn hạ, không thèm đính ước. Vì vậy tuổi đã cập kê mà vẫn chưa hứa gả cho ai. (1) Đông Xương: thuộc tỉnh Sơn Đông (ND). Nhà đối diện họ Cung, vợ là Vương thị, tính đong đưa, bỡn cợt là bạn chuyện trò chốn phòng khuê với Yên Chi....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan - Chương 20 Đoán Án Kỳ Quan Chương 20 Yên Chi Người họ Biện ở Đông Xương(1) làm nghề chữa bệnh cho trâu bò, cómột gái tên thuở nhỏ là Yên Chi. Yên Chi xinh đẹp, thông minh, cha yêuquý như của báu, muốn gả cho con nhà dòng dõi nhưng các thế tộc đềukhinh là hèn hạ, không thèm đính ước. Vì vậy tuổi đã cập kê mà vẫn chưahứa gả cho ai. (1) Đông Xương: thuộc tỉnh Sơn Đông (ND). Nhà đối diện họ Cung, vợ là Vương thị, tính đong đưa, bỡn cợt là bạnchuyện trò chốn phòng khuê với Yên Chi. Một hôm Yên Chi tiễn Vương thịra đến cửa, thấy một chàng trẻ tuổi đi qua, mặc đồ trắng, vẻ người phong nhã.Yên Chi chừng thấy lòng rung động, ánh mắt vấn vương. Chàng trẻ tuổi cúiđầu đi nhanh, đi đã xa mà Yên Chi vẫn đăm đắm trông theo. Vương thị biếtý, bỡn rằng: - Tài sắc như cô nếu được sánh đôi với người như thế thì mới khônghận. Yên Chi ửng hồng hai má, ý tình chan chứa, nhưng chỉ lặng thinh.Vương thị hỏi: - Cô có biết chàng ấy không? Yên Chi đáp: - Em không biết. Vương thị bảo: - Đó là cậu tú họ Ngạc, tên là Thu Chuẩn ở ngõ Nam, con cụ Cử đãquá cố. Tôi vốn cùng làng với cụ ấy, nên biết cậu ta. Đàn ông trên đời nàykhông có ai ôn hòa nhã nhặn như cậu ấy. Hôm nay cậu ấy mặc đồ trắng là vìchưa mãn tang vợ. Nếu cô có tình tôi sẽ đánh tiếng bảo cậu ấy nhờ ngườilàm mối. Yên Chi im lặng, Vương thị cười rồi ra về. Đợi mấy hôm không thấycó tin gì, Yên Chi ngờ Vương thị chưa rảnh việc đi ngay được, lại ngờ concái nhà quan không bằng lòng hạ cố, buồn bã bâng khuâng, nghĩ ngợi khổ sở,dần dần bỏ cả ăn uống rồi đâm ốm nặng. Vương thị vừa lúc ấy sang thăm,gạn hỏi vì sao mà ốm. Yên Chi đáp: - Em cũng chẳng biết. Chỉ có điều hôm ấy sau lúc chị ra về em thấyngười bồn chồn khó chịu, bây giờ chỉ là mượn hơi nấn ná, sống được mộtsớm một chiều mà thôi. Vương thị hỏi nhỏ: - Nhà tôi đi buôn chưa về nên không có ai đánh tiếng với chàng họNgạc. Quý thể bất an, chẳng phải vì việc đó chăng? Yên Chi đỏ mặt hồi lâu. Vương thị đùa rằng: - Nếu quả vậy, mà bệnh đến thế này thì còn e dè gì nữa? Tôi tính cứbảo cậu ta đêm nay đến đây họp mặt, chẳng lẽ cậu ta lại không ưng? Yên Chi thở dài: - Việc đã đến nước này, cũng không thể thôi được nữa. Nếu cậu ấychẳng hiềm nghèo hèn, nên nhờ ngay người làm mối đến, bệnh sẽ khỏi liền.Còn như hẹn hò riêng với nhau thì dứt khoát không thể được. Vương thị gật đầu ra về. Mụ Vương này hồi nhỏ đã tư thông với anhchàng hàng xóm là Túc Giới. Khi đã lấy chồng, Túc vẫn rình lúc ngườichồng vắng nhà là tìm đến với người tình cũ. Đêm ấy Túc vừa đến, Vươngthị thuật lại lời lẽ của Yên Chi để cười với nhau, lại đùa bảo Túc đến nói vớiNgạc Sinh. Từ lâu Túc đã biết Yên Chi đẹp, nghe chuyện mừng thầm, lấylàm may có thể thừa cơ kiếm chác. Túc đã toan bàn với Vương thị, lại sợ mụghen, bèn giả vờ vô tâm, hỏi han cửa ngõ phòng the nhà Yên Chi thật kỹ.Đêm hôm sau, Túc trèo tường vào đi thẳng đến phòng Yên Chi, lấy ngón taygõ vào cửa sổ. Trong phòng hỏi vọng ra: - Ai đấy? Túc đáp: - Ngạc sinh đây. Yên Chi nói: - Thiếp nghĩ đến chàng là tính việc trăm năm, đâu phải vì một tối. Nếuchàng quả thật thương thiếp, nên mau chóng nhờ người làm mối. Còn nhưchỉ đến gặp riêng với nhau, thiếp không dám vâng mệnh. Túc tạm nghe theo nhưng vật nài được nắm cổ tay một cái làm tin.Yên Chi không nỡ cự tuyệt quá căng, gượng dậy mở cửa. Túc ập vào, ômchoàng ngay lấy cầu hoan. Yên Chi không còn sức chống đỡ, ngã lăn ra đất,hơi thở đứt quãng. Túc sợ bại lộ việc giả mạo, không dám cưỡng ép nữa, chỉ xin hẹn lầngặp mặt sau. Nàng hẹn đến ngày rước dâu, Túc cho là lâu quá, lại nài nỉ.Yên Chi không chịu nổi quấy nhiễu, hẹn đến khi khỏi ốm. Túc xin một vậtlàm tin, nàng không cho, hắn liền nắm lấy chân tháo chiếc giày thêu rồi mớichịu đi. Nàng gọi lại bảo: - Thân này đã ước hẹn với chàng, còn tiếc chi nữa. Chỉ sợ vẽ hổ thànhchó (1) chuốc lấy chê bai. Nay vật mọn đã vào tay chàng, liệu chừng cũngchẳng đòi lại được. Nếu chàng phụ thiếp, chỉ có một chết mà thôi. (1) Vẽ hổ thành chó: ý nói sợ làm hỏng việc (ND). Túc trở ra, lại đến ngủ ở nhà Vương thị. Khi đã đi nằm vẫn khôngquên chiếc giày, ngầm nắn tay áo thì không còn ở đấy nữa. Vội vàng châmcái đèn có chụp, rũ áo tìm mò, Vương thị gạn hỏi, Túc không đáp, lại ngờmụ giấu đi. Vương thị cố ý cười cợt để Túc thêm ngờ. Hắn không giấu nổi,phải nói thật. Nói xong, cầm đèn soi khắp ngoài cửa, vẫn không thấy, đànhphiền muộn trở về nằm, lại thầm lấy làm may đêm khuya không có ai, nếucó đánh rơi hẳn còn ở trên đường. Sáng sớm Túc trở dậy đi tìm, vẫn khôngthấy. Trước đó, trong ngõ có tên Mao Đại vốn là một kẻ lêu lổng, không cóhộ khẩu, có lần đã ghẹo Vương thị mà không được. Biết Túc thân với mụ,hắn nghĩ phải rình chộp lấy để rồi bức bách mụ. Đêm ...