Danh mục

Đoán Án Kỳ Quan - Chương 20 (B)

Số trang: 13      Loại file: pdf      Dung lượng: 163.31 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Đến hôm thi, Từ Bằng Tử cũng không chờ đến tối mới ra khỏi trường thi. Anh bước vào nhà với nét mặt rạng rỡ vui mừng, anh thắp hương lễ bái gia tiên. Vương thị hỏi: - Anh làm bài thế nào? - Chẳng phải nói hay, bày bài văn anh đều làm được cả. Sợ rằng khi làm có chỗ còn sơ xuất anh đã viết rất cẩn thận, sạch sẽ ngay ngắn, đọc đi đọc lại, quả thật lời lời châu ngọc, hàng hàng gấm thêu. Trình lên ban giám khảo chắc chắn ai cũng khen...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan - Chương 20 (B) Đoán Án Kỳ Quan Chương 20 (B) Đến hôm thi, Từ Bằng Tử cũng không chờ đến tối mới ra khỏi trườngthi. Anh bước vào nhà với nét mặt rạng rỡ vui mừng, anh thắp hương lễ báigia tiên. Vương thị hỏi: - Anh làm bài thế nào? - Chẳng phải nói hay, bày bài văn anh đều làm được cả. Sợ rằng khilàm có chỗ còn sơ xuất anh đã viết rất cẩn thận, sạch sẽ ngay ngắn, đọc điđọc lại, quả thật lời lời châu ngọc, hàng hàng gấm thêu. Trình lên ban giámkhảo chắc chắn ai cũng khen ngợi, trừ phi quan giám khảo mù, hoặc bớilông tìm vết cũng phải cho đỗ. Vương thị thấy thế mừng không sao xiết. Mấy ngày sau, kết thúc kỳ thi, báo rằng sớm mai là ngày yết bảng. Vợchồng Từ Bằng Tử làm sao mà ngủ cho được, nghe thấy tiếng trống báocanh năm, vẫn thấy bên ngoài yên tĩnh, dần dần thấy trời hừng sáng mớinghe thấy ngoài đường có tiếng cười nói ồn ào. Lúc ấy anh không kìm nổiđược nữa, hai chân cứ muốn nhảy ra đường. Vừa ra khỏi cửa, thấy mộtngười đi báo tin vui chạy như bay, qua cửa nha môn thấy người ấy chạychậm lại, anh hỏi: - Ai đậu giải nguyên đấy? Anh chạy theo người ấy qua mấy nhà, người ấy mới chịu trả lời. TừBằng Tử nghĩ: Có điều gì đáng nghi, trời đã sáng lắm rồi hãy đến chỗ yếtbảng xem sao?. Tới nơi chỉ thấy hai chữ Xuân Thu”, thấy người đỗ thứ balà Xuân Thu, anh đọc tiếp thì đó là người Nhân Hòa, bên trên đó là ĐinhToàn. Anh nghĩ bụng, anh này mà cũng đỗ ư? Hằng ngày anh ta rất dốt, vìsao lại đỗ. Thôi mặc hắn. Tiếp đó anh xem từ đầu đến cuối bảng, rồi lại xemtừ cuối bảng ngược lên, đọc kỷ từng dòng, hoàn toàn không có tên mình.Lúc ấy anh bủn rủn cả chân tay, nước mắt cứ chực trào ra, anh nuốt nướcmắt, dựa vào cột bảng, đờ đẫn như người mất hồn. Đến khi người xem bảngthưa dần, anh cảm thấy chán chường, buồn bã quay về. Con đường về nhàsao mà dài dằng dặc, anh khó khăn lắm mới lên bước tới nhà. Đúng là: Tướng quân thua trận, vợ thất tiết, Thích mặt cướp đường, phạm tội quan. Gặp mặt người quen, ôi xấu hổ, Hỏng thi cũng thế khác gì đâu Đinh Toàn đỗ cao, nhân viên trường thi chạy như bay tới báo cho nhàhọ Đinh. Đinh Hiệp Công thưởng tho người tới báo và lập tức diện quần áochỉnh tề đi dự yến tiệc. Ngày hôm sau vội vàng đến bái lạy quan giám khảoMạc Lão Tổ và tạ ơn quan chủ khảo. Rồi mở tiệc ăn mừng, khách khứa đôngnghịt ồn ào náo nhiệt. Quả là giàu sang phú quý không ai bằng. Quả là: Nhà đông sầu thảm nhà tây hát, Cùng một ông trời sao khác nhau. Lại nói Từ Bằng Tử xem yết bảng trở về, vô cùng đau đớn, đôi chânanh bước đi tựa ngàn cân, bước không qua nổi bậc cửa. Vương thị chờ tớilúc mặt trời lên cao cũng chẳng thấy tin túc gì, biết chắc không ăn thua. Mộtmình buồn trong nhà buồn rười rượi. Vào nhà chồng không nhìn mình, biếtanh chẳng còn vui thú gì nữa. Từ Bằng Tử ngồi cạnh vợ thở dài thườn thượt,oán trời giận đất, đập bàn đập ghế, chửi quan giám khảo là đồ mù, khôngbiết thế nào là văn chương hay dở. Rồi cứ nói một mình như ma ám. Nhàanh có một đứa ở tên là Xuân Anh, tuổi chừng mười sáu mười bảy, ngườicũng trắng trẻo sạch sẽ. Từ Bằng Tử coi nó như một món nhắm ngon, đôikhi cũng nếm thử. Vương thị tuy không nghẹn lồng nghẹn lộn, song thấyviệc ấy cũng chẳng ra thể thống gì cả, nên có khi cũng răng đe Xuân Anhmột vài câu, đó cũng là lẽ thường tình. Vài hôm nay ông bà chủ lo lắng buồnrầu, Từ Bằng Tử thì hết ra lại vào, đang ngồi không yên, trách móc chửimắng, xô bàn đập ghế, không khí gia đình hết sức nặng nề. Vương thị muốnan ủi chồng, song trong lúc gia đình đau buồn, không sao cất lời lên được.Dẫu có nói thì lời lẽ lại bộc trực, sợ rằng không những không khuyên giảiđược mà lại càng như lửa đổ thêm dầu. Nên Vương thị đành nín nhịn vàthường bảo Xuân Anh hầu hạ chàng. Song ngờ đâu Từ Bằng Tử đùng đùngnổi giận, làm sao mà hiểu nổi? Ngay một người đẹp như hoa như ngọc màTừ bằng Tử mê đắm, thì giờ đây chàng ghét bỏ. Không trông thấy thì thôi hễtrông thấy là hạch sách, rồi chửi toáng lên, tức khí còn đuổi theo đá cho mấycái mới yên. Thấy chồng chửi bới gắt gỏng, Vương thị nghĩ rằng VươngAnh không ý tứ giữ gìn, mà xúc phạm đến anh, nên không thể không nói choXuân Anh một vài câu. Đúng là trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết. Tuy thế Xuân Anh vẫnkhông oán hận, chỉ có điều không chịu nổi sự giằn hắt của hai người, côkhóc đỏ mắt, suốt ngày chẳng khác nào nữ tú tài thi trượt. Một hôm Từ BằngTử đang buồn rầu ủ rũ, thì bạn bè trong trường đưa đến tập bài làm của nămthí sinh đỗ đầu Bằng Tử vội mở ra xem, nghĩ: Bài của giải nguyên cũngkhông hay bằng bài của mình”. Sau đó xem đến bài người đỗ thứ ba là ĐinhToàn. Anh đọc thuộc làu làu từ mở đề, kinh ngạc nói: - Bài văn này là của tôi. Tiếp đó anh đọc bài thứ hai, thứ ba cho đến thứ bảy, giống bài củamình không sai một chữ. Anh nghĩ Bài làm của mình hôm ấy lẽ nào do maquỷ làm cho mình ư? Sao mà giống nh ...

Tài liệu được xem nhiều: