Danh mục

Đoán Án Kỳ Quan Chương 20 (C) Ngự sử ngớ người ra nghĩ: 'Xem ra công tử Kim

Số trang: 13      Loại file: pdf      Dung lượng: 172.71 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ngự sử ngớ người ra nghĩ: “Xem ra công tử Kim đến nhờ vả mình là công tử giả". Ông lập tức ra lệnh sai nha bắt ngay cử nhân giả ấy. Sai nha cầm lệnh tức tốc đi ngay. Tới nơi thì quả nhiên cử nhân Kim cũng ở chùa Thừa Ân, sai nha vào chùa hỏi: - Cử nhân họ Kim người Chiết Giang trú ở phòng nào? Người ấy nghe nhầm, nói: - Cử nhân Đinh ở phòng thứ mười. Sai nha như hùm sói xông vào. Đúng lúc Đinh Hiệp Công ăn mặc chỉnh tề...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan Chương 20 (C) Ngự sử ngớ người ra nghĩ: “Xem ra công tử Kim Đoán Án Kỳ Quan Chương 20 (C) Ngự sử ngớ người ra nghĩ: “Xem ra công tử Kim đến nhờ vả mình làcông tử giả. Ông lập tức ra lệnh sai nha bắt ngay cử nhân giả ấy. Sai nhacầm lệnh tức tốc đi ngay. Tới nơi thì quả nhiên cử nhân Kim cũng ở chùaThừa Ân, sai nha vào chùa hỏi: - Cử nhân họ Kim người Chiết Giang trú ở phòng nào? Người ấy nghe nhầm, nói: - Cử nhân Đinh ở phòng thứ mười. Sai nha như hùm sói xông vào. Đúng lúc Đinh Hiệp Công ăn mặcchỉnh tề đi dự tiệc. Sai nha quát: - Thằng này giả cử nhân để lừa người. Đinh Hiệp Công ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy năm bảy sai nha. Nghehọ nói là cử nhân giả, có tật giật mình, như sét đánh ngang tai, bụng định nóinhưng miệng cứng lại, tim đập thình thình. Mặt tái xanh tái nhợt, hai hàmrăng run lập cập. Thấy thế sai nha càng hung hăng, lấy ngay một chiếcthừng . tròng ngay vào cổ. Nhũng người nhà đi theo cho rằng nhà họ Từ ởNam Kinh kiện nên quan sai người tới bắt. Họ trốn chạy tán loạn. Nhũng sainha này ghi lại những hành lý mang theo, giao cho hòa thượng, chờ quanphân giải, khóa tay Đinh Hiệp Công giải về nha môn. Đúng là: Xưa nay giả dối đều tủi nhục, Ngông cuồng vẫn là họa phong lưu. Vàng ròng ngọc quý là vô giá, Cú vọ làm sao sánh phượng hoàng. Đinh Hiệp Công bị nhục, vì hắn sống ngông cuồng. Cho nên, nhữngngười quân tử có học vấn chân chính hoàn toàn không sống như thế. Nhữngsai nha này định giải Đinh Hiệp Công qua đường, có ai đó hỏi, họ đều bảođây là cử nhân giả, chứ họ cũng chẳng nói là họ Kim hay họ Đinh. ĐinhHiệp Công cứ đinh ninh đổ cho Từ Bằng Tử và cũng chẳng còn lòng dạ nàonghĩ tới giả hay thật. Giải tới nha môn, thì đúng vào lúc ngự sử đi dự tiệc,đành phải tống vào nhà tạm giam, ở đó chỉ có một manh chiếu cói, cũngchẳng có người nhà nào đi theo, chẳng ai đưa cơm cho nước, hắn đói hoa cảmắt, đành cởi chiếc áo ngoài đưa cho người đấu bếp cầm lấy mấy đồng muacơm lót lòng. Cả đời hắn vênh vang ra vẻ ta đây, đã bao giờ chịu khổ thế nàyđâu. Rất may là hắn mang theo một người quản gia già tên là Lai Đắc, làngười hầu hạ cha Đinh Hiệp Công. Người này thường đi theo ông tới nhiệmsở nên cũng có hiểu biết đôi chút. Lai Đắc nghĩ: Việc này nếu do Từ BằngTử gây ra thì vị ngự sử họ Mạc làm quan giám trường của bản tỉnh khôngthể giữ được. Nếu Từ Bằng Tử tới tận Nam Kinh kiện thì vụ kiện này sẽ liênlụy tới nhiều người, ngài hình sảnh họ Mạc cũng không thể gỡ được. Nhưngtại sao ta đi lại đây nhiều mà không gặp một người quen nào? Việc này thậtđáng ngờ, nhà không có ai vi phạm thì sợ gì. Hơn nữa gia chủ đã bắt đi rồimình là kẻ hầu ngươi hạ thì trốn không nên. Thế rồi Lai Đắc đánh liều đinghe ngóng xem sao. Ông ta đến cửa nha môn hỏi: - Hôm kia ngài bắt Đinh cử nhân về việc gì thế? Người ấy đáp: - Người bị bắt là cử nhân giả, họ Kim chứ không phải họ Đinh. Hắngiả làm công tử của ngài chủ khảo họ Kim, tới đây vay mượn. Ông là ai hỏilàm gì? - Tôi cũng là người ở địa phương này. - Lai Đắc nói. - Nghe thấy ônglớn bắt hắn, hắn cũng đã lừa tôi, tôi đến hỏi cho rõ, ngày mai đến ông lớncáo giác để đòi lại. - Té ra là như thế. - Người ấy nói. - Cử nhân giả này vẫn chưa xử,trong nội ngày nay phải gặp, nếu ông muốn tố cáo thì ngày mai đến hầu làđược. Đúng là: Người ta chẳng biết ai khôn dại, Chỉ cần nghe ngóng, nắm thời cơ. Lai Đắc biết rõ sự thực, quay về, nghĩ: Ta đoán không sai, may màchưa gặp quan, nếu không thì bị nhục. Bây giờ ta chưa cần gặp ông ấy vội,mà phải tới ngay ngài Thị lang hộ Lại để bẩm với ngài việc này. Xin ngài láthư đưa ông chủ ra khỏi nhà tạm giam, thì càng có thể diện. Thế là Lai Đắctới. gặp quan Thị lang. Ông kinh ngạc, lập tức viết thư sai người đưa choquan ngự sử. Nhận được thư, quan ngự sử thấy khó nghĩ, gọi ngay những sainha đi bắt tới, đánh cho mỗi người bốn mươi gậy, quát: - Đồ cơm toi, cử nhân không bắt đi bắt cử nhân thật. Không sao thìthôi, nếu xảy ra rắc rối, thì tội sẽ đổ lên đầu chúng bay. Hãy mau mau thảông ấy ra. Ngự sử nghĩ: Vị cử nhân mới này là con nhà gia thế, lại có chỗ dựavững chắc là ngài Thị lang bộ Lại, nếu được thả ra, ông ta quyết chẳng chịuđâu. Việc không những sẽ làm cho ta mất thể diện, mà có khi lại làm trởngại đến việc thăng quan tiến chức của ta chứ chẳng chơi. Ta phải nghĩ cách,trước hết hãy chặng đứng chuyện này. Một lát sau, ông à lên một tiếngphải rồi. Lập tức ông sai thư phòng viết mấy tờ cáo thị, nhanh chóng đưatới các chùa, nói rằng, nếu như cho khách ở kiếm lời thì cả tăng ni đều phảicùm ba trăm cân trong ba tháng. Sau đó lại viết một bức thư gửi cho Thịlang bộ Lại biết việc này. Thị lang bộ lại thấy ông đã làm đến mức ấy, lạigiữ thái độ kính trọng ông. Biết r ...

Tài liệu được xem nhiều: