Danh mục

Đoán Án Kỳ Quan - Chương 21

Số trang: 12      Loại file: pdf      Dung lượng: 159.62 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Thôn Minh Phượng làng Tây huyện Thiên Trường, tỉnh An Huy, có hơn năm trăm nhà. Đây là một thị trấn khá lớn. Cư dân phần đông làm nghề chài lưới. Có một người tên là Chử Trung, trạc hai mươi mốt tuổi. Trước đây khi cha mẹ còn sống, nhà cũng có bát ăn bát để. Chử Trung cũng tới trường học được mấy năm, tuy không thông thạo lắm, nhưng những giấy tờ và sách vở thông thường cũng đọc được. Sau khi cha mẹ chết, chỉ còn lại một mình, không bị ràng buộc, lại nhàn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan - Chương 21 Đoán Án Kỳ Quan Chương 21 Nhuộm Thịt Tay, Bổ Đầu(1) Dạy Bí Quyết Nạn Vu Vơ, Quỷ Kế Khó Phòng Ngừa Thôn Minh Phượng làng Tây huyện Thiên Trường, tỉnh An Huy, cóhơn năm trăm nhà. Đây là một thị trấn khá lớn. Cư dân phần đông làm nghềchài lưới. Có một người tên là Chử Trung, trạc hai mươi mốt tuổi. Trước đâykhi cha mẹ còn sống, nhà cũng có bát ăn bát để. Chử Trung cũng tới trườnghọc được mấy năm, tuy không thông thạo lắm, nhưng những giấy tờ và sáchvở thông thường cũng đọc được. Sau khi cha mẹ chết, chỉ còn lại một mình,không bị ràng buộc, lại nhàn rỗi, nên suốt ngày rong chơi. Vì anh ta khôngcó nghề nghiệp gì nên chẳng ai thèm để ý tới. Hằng ngày ngủ dậy anh tamang hàng trăm đồng đi bát phố, gặp rượu là uống, gặp cơm là ăn. Quả đúngnhư người xưa nói, miệng ăn núi lở. Chưa đầy hai năm, gia tài khánh kiệt,dần dần nghèo túng, không sao sống nổi. Về sau có một người anh em họ xa,sống ở thành làm nghề buôn bán nhỏ, gọi anh ta tới bán hàng giúp. (1) Bổ đầu: người đứng đầu tổ chức truy lùng tội phạm ở huyện thờixưa Nào ngờ Chử Trung là người hay ăn mà chẳng hay làm. Người anhem họ ấy bị thua thiệt, đành phải cho anh ta mười quan tiền rồi đuổi đi. Anhta dùng mười quan tiền ấy nhờ người tìm việc, tìm được việc rồi lại khôngchịu làm, chỉ được dăm bữa nửa tháng lại chuyển sang nhà khác, chẳng làmcho ai được lâu dài. Một hôm không có việc, anh ta đi chơi lăng quăng trên phố, lại đúngvào ngày cúng Thành Hoàng có diễn kịch. Chử Trung cũng chen vào đámđông xem, thấy một ông già đứng trước ăn mặc rất sang trọng. Đầu tiên, ánhnắng chiếu lóa mắt mọi người, người thì đội mũ, người thì dùng tờ giấy gấpvào rồi dùng chiếc đuôi sam kẹp lấy trước mặt. Chỉ có ông già là đeo mộtchiếc kính râm, chẳng sợ gì lóa mắt. Một lát sau ánh nắng dịu đi, ông già đeokính râm nhìn không rõ, bèn tháo kính ra, bỏ vào túi áo khoác, Chử Trungnhìn thấy. Tiếp đó, trên sân khấu, hát bài Bát Lạp miếu, người xem náo nhiệthẳn lên. Võ Tiểu Sinh múa đao tuyệt diệu, ai ai cũng sững sờ. Lại có thêmngười mới đến, chen lấn vào. Đúng lúc kẻ xô người đẩy Chử Trung rón rénrút lấy chiếc kính trong túi ông già. Sung sướng quá, chẳng thiết xem kịchnữa, cố sống cố chết chen ra. Vừa ra khỏi đám đông, anh ta bèn đeo kính lên, thấy đằng sau cóngười vỗ vào lưng nói: - Anh bạn, làm ăn có khá không? Chử Trung vội quay đầu lại, thì đó là một người đàn ông cao lớn vạmvỡ, vẻ mặt hung ác, đôi mắt dữ tợn, song không hề quen biết. Chử Trungngơ ngác hỏi: - Xin ông cho biết tính danh, chúng ta gặp nhau ở đâu nhỉ? Tôi bỗngchốc không nhớ ra. - Khá, khá lắm, - người ấy nói, - ngay đến ta mà anh cũng không nhậnra, trước mặt có quán trà, ta đến đó uống rồi nói chuyện. - Tôi vốn không quen biết ông, đâu dám quấy rầy. - Chúng ta đến đó uống trà, thì anh sẽ biết ta là ai. Chử Trung hỏi họ tên. Người ấy nói: - Tí nữa sẽ biết. Chử Trung theo người ấy vào quán trà, quán đông nghịt, không có chỗngồi. Người ấy nói: - Ở đây không tiện nói, chúng ta đi chỗ khác. Nói xong người ấy kéo Chử Trung đi loanh quanh mãi mới tới mộtnơi vắng vẻ bên góc tường thành, ở đó có mấy gian nhà cỏ. Xung quanh đấykhông có nhà dân. Chử Trung thấy nhờn nhợn. Người ấy bảo Chử Trung vào,rồi ngồi ngay trước mặt, nhìn xoáy vào Chử Trung cười. Chử Trung chẳngbiết thế nào, mặt đỏ lên rồi tím tái. Dùng một lát, người ấy nói: - Ta xem ra thì ngươi mới nhảy cầu! Chử Trung không hiểu, cứ ngây người ra nhìn người ấy. - Ngươi đừng giả vờ ngốc nghếch nữa, việc của ngươi đã vỡ lở rồi Chứ Trung hoảng sợ nói: - Tôi làm gì mà vỡ lở! Ông là ai? - Việc ngươi làm, ngươi tự hiểu. - Người ấy cười lạnh lùng nói. -Những việc khác không nói, ta chỉ hỏi chiếc kính ngươi lấy ở đâu? Chử Trung nghe xong, nghĩ bụng: Nguy rồi, người này nhất định làBổ khoái(1). Song đã như thế, không thể không cãi lại. Thế rồi Chứ Trungvội đứng đậy nói: (1) Bổ khoái: người ở nha môn chuyên đi bắt người thời xưa. - Kính của tôi, liên quan gì tới ông. Tôi cứ tưởng ông mời tôi làm gì,hóa ra là vì chiếc kính. Chiếc kính là của tôi, lẽ nào tôi đeo cũng phải nói vớiông! Điều ấy thật nực cười! Nói xong định bỏ đi. Người ấy nói: - Khá, khá, ngươi khá lắm! Bây giờ không còn cách nào khác khôngcho mày ném thử đòn thì mày không sợ. Còn như mày muốn đi, thì dù màycó cánh cũng không bay được. Chử Trung vừa ra tới cửa thì người ấy lôi lại, rồi huýt một tiếng sáo,bỗng thấy hai ba người ở nhà bên đi tới, đều là những kẻ mặt mũi gớm guốc,mắt tráo trưng, lông mày dựng ngược. Người ấy nói: - Hôm nay chộp được một tên mới vào nghề, các người dạy cho nómột bài học, không cần phải ghê gớm lắm. Song thằng này rất bướng, khôngcho nó biết phép tắc thì nó không sợ. Các người ở đây hành sự, hỏi nó v ...

Tài liệu được xem nhiều: