Danh mục

Đoán Án Kỳ Quan - Chương 21 (B)

Số trang: 12      Loại file: pdf      Dung lượng: 134.20 KB      Lượt xem: 3      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 3,000 VND Tải xuống file đầy đủ (12 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chử Trung nghe xong run cầm cập, rụng rời cả chân tay, tới lúc này mới thực sự một lòng một dạ đi theo họ, không nghĩ gì khác nữa. Cái Tứ và Sử Đan lại đi lấy cơm gạo hẩm cho họ ăn, chỉ coi đây là chút điểm tâm, chứ không được ăn no. Lục phủ ngũ tạng của hai con rồng này chưa trở lại bình thường, cũng không dám ăn thêm. Thế rồi chúng nằm bừa xuống đất ngủ. Sáng sớm hôm sau, Ngô Lương tới. Cái Tứ nói mấy câu, Ngô Lương gật gật...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan - Chương 21 (B) Đoán Án Kỳ Quan Chương 21 (B) Chử Trung nghe xong run cầm cập, rụng rời cả chân tay, tới lúc nàymới thực sự một lòng một dạ đi theo họ, không nghĩ gì khác nữa. Cái Tứ vàSử Đan lại đi lấy cơm gạo hẩm cho họ ăn, chỉ coi đây là chút điểm tâm, chứkhông được ăn no. Lục phủ ngũ tạng của hai con rồng này chưa trở lại bìnhthường, cũng không dám ăn thêm. Thế rồi chúng nằm bừa xuống đất ngủ. Sáng sớm hôm sau, Ngô Lương tới. Cái Tứ nói mấy câu, Ngô Lươnggật gật đầu. Trước hết bảo người ngồi ghế ông hổ đi nhận: - Ngày mồng một tháng Tư chúng tôi cạy cửa vào nhà họ Chu ở ngoàicửa Đông lấy mười hai chiếc áo da, một gói đồ trang sức gồm: một chiếcxuyến vàng, hai đôi khuyên vàng, hai chiếc trâm vàng; một vòng cổ bạc, vớibốn pho tượng Phật nhỏ bằng đồng, một chiếc áo khoác ngoài bằng đoạnmàu thanh thiên, một chiếc áo khoác ngoài bằng nhiễu Hồ đen, một chiếc áokhoác lụa Ninh màu lam, đều là áo lông cừu và chín chiếc áo cộc tay bằngda. Ngươi chỉ nói có hai người đầu sỏ là Triệu Lão Tứ, còn người đứngngoài canh chừng nhận đồ. Lúc ấy Triệu Lão Tứ ôm một bao ra, đưa cho haiđôi khuyên vàng, một chiếc xuyến còn lại anh lấy hết. Vì anh ấy vào lấy nênđòi chia nhiều hơn. Nếu quan hỏi ngươi, quần áo đâu thì ngươi bảo bán chongười không quen biết được hai đồng, tiện tay đánh bạc thua hết. Hỏi đồtrang sức thì ngươi bảo bán cho thân quyến nhà quan đi thuyền ngang quachỉ được hai đồng, cũng ăn hết rồi. Hỏi sau đó ngươi đã lấy của ai, ngươi cứnói bừa là đã lấy trâu của Từ Ngũ và vải của Trịnh Nghĩa Hòa. Hỏi tang vậtđâu thì vẫn cứ nói là đã bán cho người không quen biết. Hỏi tiền, thì ngươinói đã dùng hết rồi. Hỏi xong chẳng qua chỉ đánh ngươi mấy trăm tay thước,ngươi phải chịu đựng qua cửa này, sau này dù ngươi thế nào cũng không đếnnỗi chịu thiệt. Ngươi phải nhớ hết từng lời, nếu sai mà lộ ra, bị quan bác bỏ,thì sau này chúng ta không sao trả hết nợ được. Sau đó Ngô Lương lại gọi người kia ra, bắt người ấy phải nhận một vụán khác, đại khái cũng dặn dò gần như người trước. Sợ rằng người ấy quên,lại bảo Cái Tứ và Sử Đan luyện tập cho người ấy một hồi. Chử Trung nghĩrằng: Đây quả thật là những ngày đen tối. Trước đây ta chỉ nghe thấy bị mấttrộm thì báo bổ khoái, bổ khoái bèn đi bắt kẻ trộm, nếu không thì quan ắtkhông dựa vào họ. Nào ngờ họ bất chấp cả trời đất, pháp luật, bắt người tốtphải nhận là trộm cắp. Từ đó mà suy ra, giá không có bổ khoái thì có lẽ trộmsẽ ít đi. Cứ làm theo họ, thì về sau ba người chúng ta, ngoài việc đi lấy trộmra, còn có việc gì đáng làm nữa, chẳng phải họ đã dung dưỡng toàn nhữngkẻ trộm cắp ư? Ta đã mắc tròng, bây giờ chẳng còn cách gì khác nữa, trướcmắt ta theo họ sống cuộc sống bụi đời ít ngày, đợi khi nào họ không phòngbị, thì ba mươi sáu kế, chuồn là tốt nhất. Song tay ta đã có chứng cứ thì phảithế nào mới được! Ít lâu nữa ta phải đi bàn bạc với người anh em họ. Trong lúc Chử Trung đắn đo tính toán, thì thấy Ngô Lương hỏi: - Đã nhớ kĩ chưa? - Nhớ kĩ rồi - Hai người kia vội trả lời. Ngô Lương đích thân hỏi lại một lần nữa, quả thấy rất đúng, rồi khôngnói gì thêm, bảo họ đi ăn chút cơm, nói đã chiều rồi chắc là quan cũng đãdậy. Rồi dẫn hai người này đi báo quan. Đến tối, Ngô Lương trở về, theo sau còn có hai người và một ngườicòn trẻ bị xích bước vào. Trước hết Ngô Lương bảo người ấy dẫn họ sanggian bên, rồi Ngô Lương tới nói chuyện với Chử Trung: - Ngoài cửa Tây có một nhà giàu họ Trần, xuất thân từ cử nhân, lại cóchút thế lực. Quan huyện cũng hết lòng với ông ta. Vì địa phương đang cầnmột khoản tiền quyên góp, tất cả đều trông ở ông ta. Cờ quạt và tấm biểnChính Đức của ngài quan huyện đều nhờ ông ta đóng góp đầu tiên, nếu ôngta không lên tiếng đóng góp thì dân chẳng ai đóng góp. Nhũng quan nhậmchức trước đây, không ai dám làm mếch lòng ông ấy. Hơn nữa ông ấy đối xửvới quan Huyện rất tốt. Không ngờ cuối tháng trước bỗng nhiên ông ấy bịmất một mẻ đồ, đó là hai hòm quần áo trong đó có một số hàng da, hai nénbạc, cả thảy là hơn trăm lạng, lại còn năm mươi đồng bạc thật, ngoài ra cònmất một tờ hóa đơn. Quan hết lòng vì việc nhà của ông, nên kiên quyết pháán. Trước tiên ngài hạn trong nửa tháng phải phá án nay lại gia hạn trong bangày. Ta nghĩ việc này cần ngươi phải đương đầu với vụ án này. Chử Trung nói: - Tôi nghe nói tội trạng đầy rẫy, như thế thì nguy hiểm lắm. Tôi nhậnthì tính mạng của tôi sẽ ra sao? - Không sao, việc này còn phải bàn. Hôm sau ta đưa ngươi ra tòa,ngươi nói tất cả có bốn người, hẹn nhau vào lấy trộm. Vì tôi là người ngoàinghề, sợ tôi lỡ gây ra điều gì sơ suất, nên họ chỉ bảo tôi đứng ngoài nhận đồ,bởi thế nhà cửa họ Trần thế nào tôi không hay biết. Nếu hỏi họ tên ba ngườikia, thì ngươi cứ bịa ra họ tên mấy người ấy. Nhưng đã bịa ra thì phải nhớcho kĩ, lần thứ hai không thể nói sai một chi tiết nào. Quan hỏi ngươi đượcchia những gì, thì ...

Tài liệu được xem nhiều: