Danh mục

Đoán Án Kỳ Quan - Chương 21 (C)

Số trang: 19      Loại file: pdf      Dung lượng: 188.05 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Đây là việc cướp ngực, làm sao có thể đút lót mua chuộc được. Sáng sớm hôm sau quan lên công đường. Thời Đại Lai bị giải tới phủ đường. Viên tri phủ này cũng là kẻ tham lam như tri phủ Nam Hùng. Thấy bắt được Thời Đại Lai hắn hỏi phủ đầu: - Đã ăn cướp lại cướp ngục thoát thân, trông ngươi cũng bình thường mà sao lại nhiều thủ đoạn đến thế. - Thưa ngài, - Thời Đại Lai nói, - con là sinh viên của phủ này, nếu hàng ngày quả là người bất...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan - Chương 21 (C) Đoán Án Kỳ Quan Chương 21 (C) Đây là việc cướp ngực, làm sao có thể đút lót mua chuộc được. Sángsớm hôm sau quan lên công đường. Thời Đại Lai bị giải tới phủ đường. Viêntri phủ này cũng là kẻ tham lam như tri phủ Nam Hùng. Thấy bắt được ThờiĐại Lai hắn hỏi phủ đầu: - Đã ăn cướp lại cướp ngục thoát thân, trông ngươi cũng bình thườngmà sao lại nhiều thủ đoạn đến thế. - Thưa ngài, - Thời Đại Lai nói, - con là sinh viên của phủ này, nếuhàng ngày quả là người bất chính, xin mong ngài cứ điều tra. - Đừng có nói tới hai chữ sinh viên, - tri phủ nói, - ta hỏi việc ngươiăn cướp, ngươi đừng có quanh co nữa. Hiện nay đã cướp ngục trốn về, lẽnào còn chối cãi? Ta nói với ngươi, đây là việc ở tỉnh khác ngươi hãy khai ramột tên để thay cho ngươi thì ngươi chưa chắc đã phải chết. Ta có thể thacho ngươi. Thời Đại Lai làm sao có thể khai ra Phong Nhiễm Tử, anh chỉ nói: - Thưa ngài con xin tình nguyện chết chứ có người nào đâu mà khai. Tri phủ đùng đùng nổi giận quát: - Hãy kẹp nó cho ta. Sau đó lại đánh một trăm gậy. Thời Đại Lai chết đi sống lại, song vẫnkhông chịu khai. Tri phủ nói: - Hãy giam nó vào ngục. Tri phủ lại bảo bọn cai ngục: - Ngươi có biết tên cướp này đã phá ngục để thoát thân không? - Con có biết. - Tên coi ngục nói. Thế rồi hắn giam Thời Đại Lai vào ngục, dùng cùm cùm lại. Đúng là: Quan mới và quan cũ. Là hiểm họa của người Phép nước sâu như biển, Lòng người hiểm độc thay. Lữ Du Chi vẫn không buông tha, hắn mua ít rượu và thức nhắm giảvờ vào nhà giam thăm Thời Đại Lai. Hắn nói: - Thấy anh khổ như thế thật đau lòng, tôi mua chút rượu và thức nhắmtới thăm anh. - Xin cám ơn anh. - Thời Đại Lai nói. Lữ Du Chi rót cho Đại Lai mấy chén nói: - Anh có nghe hôm qua quan phủ nói thế nào không? Rõ ràng là muốnhại anh. Nếu anh chịu bỏ ra mấy lạng tôi sẽ tìm cách cứu anh, sớm muộn rồicũng sẽ được tha. - Đã đến nước này, - Thời Đại Lai nói, - lẽ nào tôi còn giấu anh. Tôicũng đành liều thôi. Thời Đại Lai nói lảng ra. Du Chi giả vờ rót vài chén rượu nữa rồi đi ra.Hắn về nói với Vạn thị: - Tôi vừa mua rượu và thức nhắm đến nhà giam thăm anh ấy, anh ấykhông sao chịu nổi đòn và bảo tôi về nói với chị bằng mọi cách lo lấy ít bạc,nhờ tôi đưa đút lót cho phủ quan để cứu anh ấy khỏi chết. - Còn đâu ra nữa. Chỉ có gói bạc ấy tôi đã đưa cho anh hết cả rồi.Trong nhà hiện chẳng còn một đồng một chữ nào. Chồng tôi có chết cũngkhông cứu được nữa. Nói xong chị kêu gào thảm thiết. Lữ Du Chi thấy hai bên nói khớpnhau, biết không còn gì nữa. Hắn nói: - Ấy là vì tôi thấy anh ấy không có ai nên tôi mới giúp thôi chứ tráchtôi làm sao được. Lúc ấy nghe thấy ngoài đường có tiếng người nói ầm ĩ: - Án viện đến rồi. Lữ Du Chi nói: - Án viện đã xuống ngựa, tôi có đơn phải đưa ra đệ trình cho ngàikhông ngài đi mất. Vạn thị nghĩ: Bạc không có, lẽ nào cứ ngồi đây mà nhìn chồng chết.Vừa rồi nghe nói án viện tới, ta cũng viết một lá đơn để kêu oan cho chồng,biết đâu lại gặp may. Rồi chị lập tức nhờ người viết đơn, đến cửa nha môn.Lúc ấy người đưa đơn rất đông, Vạn thị khóc lóc thảm thiết. Án viện gọi chịđưa đơn để ngài xem. Ngài nổi giận nói: - Cướp phá ngục bỏ chạy là trọng tội, còn oan nỗi gì? Nói xong ông vút lá đơn đi, quát: - Đánh chết nó cho ta. Thuộc hạ kẻ kẻo người đẩy, đuổi Vạn thị đi. Vạn thị nói: - Tôi vốn kêu oan, lại chịu nhục, tôi còn sống làm gì nữa. Chị gắng gượng về nhà, vừa đi vừa khóc. Phàm là đàn bà khóc họthường hay kể lể đầu cua tai nheo. Vạn thị vẫn lải nhải kể lể. Chỉ mong anhdạy học để nuôi gia đình, song lại đi vào chỗ chết. Giá anh không về nhàcũng được, đằng này về nhà lại chui vào bẫy. Chị vừa khóc vừa đi qua mộttiệm rượu, đi được mấy bước thì nghe thấy đằng sau có người gọi: - Chị ơi! Chị hãy dừng lại. Tôi có câu chuyện muốn nói với chị. Vạn thị quay đầu lại thì thấy một người đàn ông lực lưỡng, râu dài,bước tới hỏi: - Chị là thân quyến của ai? Vì sao mà khóc thảm thiết như thế? Vạn thị nói: - Chồng thiếp họ Thời, bị oan. Án viện tới, thiếp đưa đơn kêu oan,không ngờ ngài không xét đến nối oan của chồng thiếp mà còn đánh thiếpđuổi đi, thiếp thấy chẳng còn cách nào khác nên thiếp khóc. Người ấy nói: - Vậy tờ đơn ấy chị có có cần không? - Coi như tờ giấy vứt đi thì còn cần làm gì? - Chị không cần tới thì hãy đưa tôi xem xem thế nào. Vạn thị đưa lá đơn cho người ấy rồi cứ thế khóc ra về. Hai hôm sau, án viện gởi một tờ văn thư tới Hình sảnh Nam Xương.Quan hình sảnh mở ra thì đó là lá đơn như sau: Người làm đơn là Vạn thị. Vì sao chồng con phải chết! Phê rằng: “Thời Đại Lai là sinh viên thuộc phủ Na ...

Tài liệu được xem nhiều: