Danh mục

Đoán Án Kỳ Quan - Chương 21 (D)

Số trang: 28      Loại file: pdf      Dung lượng: 235.79 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ngày hôm sau họ khăn áo chỉnh tề tới tạ ơn quan chủ khảo. Thấy quan chủ khảo gọi quan tuần bộ. Tuần bộ vào gặp, quan chủ khảo nói: - Ngươi hãy đi theo hỏi người đỗ đầu ở đâu. Tuần bổ đuổi theo, hỏi: - Ngài chủ khảo hỏi người đỗ đầu ở đâu? Viên Kiệt trả lời thay: - Ở tại dinh ngài Viên. Tuần bổ về thưa với quan chủ khảo. Quan nói: - Ngươi hãy tới nói với ngài Viên Rằng, quan chủ khảo rất thích bài văn của người đỗ đầu. Trong nha...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan - Chương 21 (D) Đoán Án Kỳ Quan Chương 21 (D) Ngày hôm sau họ khăn áo chỉnh tề tới tạ ơn quan chủ khảo. Thấy quanchủ khảo gọi quan tuần bộ. Tuần bộ vào gặp, quan chủ khảo nói: - Ngươi hãy đi theo hỏi người đỗ đầu ở đâu. Tuần bổ đuổi theo, hỏi: - Ngài chủ khảo hỏi người đỗ đầu ở đâu? Viên Kiệt trả lời thay: - Ở tại dinh ngài Viên. Tuần bổ về thưa với quan chủ khảo. Quan nói: - Ngươi hãy tới nói với ngài Viên Rằng, quan chủ khảo rất thích bàivăn của người đỗ đầu. Trong nha môn có công tử còn nhỏ, muốn mời tới dạy.Phải lập tức tới đó ngay, nếu trái lệnh sẽ phạt nặng. Tuần bổ dạ ran: - Vâng ạ Hai anh em họ Viên ra khỏi nha môn về nhà chào ngài Viên. NgàiViên cho dọn rượu chúc mừng. Đang dọn tiệc thì người coi cửa vào bẩm. - Ngài học đạo sai tuần bổ tới, nói là phải mời Viên tướng công, ngườiđỗ đầu bảng vào nha môn để dạy công tử. - Quả có thế chăng? - Ngài Viên nói. - Thưa ngài, vâng ạ. Tuần bổ vẫn đang đứng đợi bên ngoài. Ngài Viên vô cùng mừng rỡ nói: - Hãy mời ông ấy vào đây, uống một chén cho vui. Viên học đạo nàytuy không tài năng lắm song có con mắt của một người đỗ đạt. Ông ấy đã lấyanh đỗ đầu, lại mời đến dạy học, quả là biết người biết của. Hãy uống đimấy chén lấy may. Lát sau tuần bổ giục, ngài Viên đành phải để cho anh đi. Viên Thờitheo tuần bổ về phủ. Đúng là: Dê lợn dã vào nhà đồ tể Lại còn ve vẩy vẫy đuôi mừng. Các bạn có biết vị đề học này là ai mà lại để ý tới Thời Đại Laikhông? Ông ta là tri phủ Nhậm. Vơ vét đã nhiều bạc ở Triều Châu, ông ta lạiđút lót để lên chức học đạo. Đầu tiên ông cũng công tâm chấm bài và lấyThời Đại Lai đỗ đầu. Khi đến tạ ơn, thấy anh bước từng bước lên thềm, ôngta nghĩ: Đây là tên cướp Thời Đại Lai, đã phá ngục chạy trốn nay lại đỗ tútài ở đây. Tên này quả là thần thông biến hóa. Nhìn đi nhìn lại thì đúng làThời Đại Lai không còn nghi ngờ gì nữa. Ông ta lại nghĩ: Mà cũng lạ thật,sao lại họ Viên, lẽ nào người họ Viên này lại giống hắn như đúc thế?” Lúc ấy Thời Đại Lai thấy ông ta cứ nhìn mình chằm chằm dù có bỏ vềcũng không được. Nhậm đề học nghĩ ra cách mời dạy học để trực tiếp hỏithẳng anh ta xem sao. Nếu không phải thì thôi, nhưng nếu đúng là kẻ cướpthì giết chết hắn có khó gì. Thời Đại Lai làm sao mà biết được sự nguy ngậpnhư thế, anh tất tả nghênh ngang đi theo tuần bổ với vẻ dương dương tự đắc. Tới nha môn truyền lệnh cho vào. Quan học đạo ngồi ở trên, nha lệmở cửa mời Thời Đại Lai vào. Vừa bước gần tới quan học đạo thì nghetrống gióng báo hết giờ làm việc. Đề học chắp tay dẫn Thời Đại Lai vàophòng bên, rồi mời Đại Lai ngồi. Đề học nói: - Bài hôm trước anh làm rất hay, cũng không phụ công tôi chấm, xinhỏi Viên thái thường với anh là người thế nào? - Ông là bác tôi. - Nghe tiếng anh nói thì không phải tiếng miền Bắc. - Đề học nói. Xem ra không thể giấu được. Thời Đại Lai đành nói: - Tôi quê ở Sơn Đông, vốn lâu nay du học ở Giang Tây. Nhậm đề học đã biết chắc đây là Thời Đại Lai, liền hỏi: - Tôi trông anh rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi. Thời Đại Lai ngẩng lên nhìn, thì biết đó là tri phụ Nhậm. Anh chợtthấy lo lắng, nói mập mờ rằng: - Hình như tôi cũng gặp ngài ở đâu rồi. Đề học chắp tay chào rồi trở về nha môn. Thời Đại Lai hồn xiêuphách lạc, nghĩ: Đúng là Nhậm tri phủ, không còn nghi ngờ gì nữa, tráchnào ông ta cứ nhìn mình chằm chằm, lại còn mời mình tới đây. Hóa ra ta lạichết trong tay Diêm vương rồi. Ta đến đây chỉ mong dựa vào nơi này để mởmày mở mặt, ai ngờ, đâu đâu cũng đi vào chỗ chết, thôi thế là xong đời ta sẽchết ở đây thôi. Nếu nói đến chết thì mấy lần ta đã suýt chết rồi, ta đã sốngthêm một năm, nay thì biết chạy đâu cho thoát. Thôi thì chỉ cầu mong ở ôngta thôi. Thoáng cái trời đã tối, Thời Đại Lai trong lòng ngổn ngang trămmối, làm sao mà ngủ được. Anh nghe thấy tiếng trống cầm canh. Trốngđiểm canh một, khoảng canh hai thì nghe có tiếng người truyền lệnh chongười gác nha môn đưa chìa khóa mở cửa. Người gác vâng theo, đưa chìakhóa cho một người, người đó cầm đèn lồng bước vào. Đầu người ấy chítkhăn, mặc áo dài rộng tay, búi tóc đen nhánh thoang thoảng hương thơm, haimá ửng hồng, dáng đi khoan thai yểu điệu thướt tha như cành liễu mùa xuân,hàm răng trắng bóng, tiếng nói thánh thót như oanh vàng, trong không giốngnhư người phủ Long Dương luôn luôn theo hầu sau kiện. Người gác nhamôn nói: - Thưa ngài đi đâu ạ? - Viên tướng công được mời tới nha môn hiện ở đâu? - Người ấy hỏi. - Ở phòng bên. – Người gác nha môn nói. - Thôi ngươi đi đi, - người ấy nói, - không cần theo ta nữa. Người gác nha môn vâng lời bỏ di. Người ấy gõ cửa. Thời Đại Lainghĩ: Vào giờ này gọi người làm gì? Thật là quái lạ. Thời Đại Lai run cầmcập mở cửa, thấy một người đẹp trai, an ...

Tài liệu được xem nhiều: