Hai vợ chồng vội vàng đến cứu cho Nghênh Nhi tỉnh lại, kiếm ít thuốc an thần định phách cho uống, rồi vợ áp ty hỏi: - Vừa nãy mày trông thấy gì mà ngất đi thế? Nghênh Nhi đáp: - Thưa bà, vừa nãy con nhóm lửa trên bếp, thấy lòng bếp từ từ trồi lên rồi thấy ông nhà ta khi trước, cổ tròng đây kéo nước, mắt ứa máu, tóc xõa ra gọi "Nghênh Nhi" thế là con sợ quá ngã ra. Vợ áp ty nghe thấy thế thì tát ngay cho Nghênh Nhi mấy cái,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan - Chương 23 (B) Đoán Án Kỳ Quan Chương 23 (B) Hai vợ chồng vội vàng đến cứu cho Nghênh Nhi tỉnh lại, kiếm ít thuốcan thần định phách cho uống, rồi vợ áp ty hỏi: - Vừa nãy mày trông thấy gì mà ngất đi thế? Nghênh Nhi đáp: - Thưa bà, vừa nãy con nhóm lửa trên bếp, thấy lòng bếp từ từ trồi lênrồi thấy ông nhà ta khi trước, cổ tròng đây kéo nước, mắt ứa máu, tóc xõa ragọi Nghênh Nhi thế là con sợ quá ngã ra. Vợ áp ty nghe thấy thế thì tát ngay cho Nghênh Nhi mấy cái, mắng: - Con ranh này, bảo mày nấu ít canh giã rượu, mày cứ nói là ngại nấuđi cũng thôi, sao còn giả vờ làm ra vẻ nửa sống nửa chết thế? Thôi khôngphải nấu nữa, dập lửa đi rồi mà ngủ! Nghênh Nhi theo lời đi ngủ. Lại nói hai vợ chồng về đến phòng thì vợ áp ty khẽ nói: - Anh Hai này, con bé ấy đã trông thấy rồi, không dùng được nữa đâu,cho nó ra khỏi nhà mình đi. Tôn Bé hỏi: - Cho nó đi đâu được? - Em sẽ có cách! - Vợ áp ty đáp. Sáng hôm sau, cơm nước xong, áp ty Tôn Bé lên huyện làm việc quan,vợ áp ty gọi Nghênh Nhi đến bảo: - Nghênh Nhi, con ở nhà ta cũng đã được bảy tám năm, ta cũng khôngthờ ơ với con, nhưng hồi này con làm việc không được như hồi ông áp tynhà ta trước kia còn sống, xem ra ý con muốn kiếm tấm chồng có phảikhông. Nghênh Nhi đáp: - Con đâu dám mong như thế, nhưng bà định gả con cho ai đây? Vợ áp ty chỉ vì muốn Nghênh Nhi lấy phức một người nên mới bị ápty Tôn Lớn đòi mạng. Thật là: Gió lặng mới hay ve rộn tiếng, Đèn tàn thời thấy nguyệt nhòm song. Lúc ấy không cho Nghênh Nhi quyết định, gả luôn cho một người.Người này họ Vương tên Hưng, biệt hiệu là Vương Tửu Tửu, vừa nát rượulại mê cờ bạc. Nghênh Nhi lấy chồng chưa được ba tháng, có bao nhiêu tiềnmang về đã tiêu hết sạch. Thằng cha nọ uống say thế về nhà chửi bới: - Đồ hèn mọn đáng đòn kia! Thấy tao khổ như thế này, sao không đếnhỏi vay chủ mày cho tao dăm ba trăm tiền làm vốn? Nghênh Nhi không chịu được chửi mắng, vắt váy lên giắt vào cạp rồiđi thẳng đến nhà áp ty Tôn Bé. Vợ áp ty thấy thế hỏi: - Nghênh Nhi, con đã lấy chồng rồi còn đến đây làm gì? Nghênh Nhi nói: - Thưa bà, thực con không dám giấu. Con lấy người ấy không tốt lànhgì, vừa nghiện rượu lại vừa đánh bạc. Nay chưa đầy ba tháng, con có ít tiềnthì chồng con đã tiêu hết sạch. Chẳng còn cách nào khác, con nói với bà xinbà cho vay năm ba trăm tiền để làm lộ phí. Vợ áp ty nói: - Nghênh Nhi, con lấy chồng không tốt là việc của con. Nay ta chocon vài lạng bạc, về sau đừng có mà đến nữa đấy! Nghênh Nhi nhận lấy bạc, tạ ơn bà chủ rồi về nhà. Nào ngờ chưa đượcbốn năm ngày lại tiêu hết sạch. Hôm ấy, trời đã tối Vương Hưng uống rượusay mèm, bước vào thấy Nghênh Nhi liền mắng: - Đồ hèn mọn đáng đòn kia! Mày thấy tao khổ như thế này, sao khôngđến nói với chủ mày lần nữa? Nghênh Nhi đáp: - Lần trước tôi đi vay được một vài lạng bạc đã phải nghe không biếtbao nhiêu câu, lần này làm sao tôi còn đến được nữa? Vương Hưng chửi: - Đồ hèn mọn đáng đánh kia, mày mà không đi thì tao bẻ gãy chânmày! Nghênh Nhi không chịu được chửi mắng đành ngay đêm ấy đến nhàáp ty Tôn Bé. Đến cổng thì cổng đã đóng, toan gọi thì lại sợ bị trách mắng,thật là tiến thoái lưỡng nan, sau đành quay về nhà. Đi qua vài ba nhà, chợtthấy một người gọi: - Nghênh Nhi, ta cho con cái này! Chỉ vì có người ấy mà vợ áp ty và áp ty Tôn Bé chịu bao điều phiềnnão. Thật là: Rùa bơi mặt nước chia dòng biếc, Hạc đậu ngọn tùng thấy rõ xanh. Nghênh Nhi ngoảnh đầu lại nhìn người gọi mình, chỉ thấy dưới hiênnhà kia có một người đội khăn phốc đầu bỏ múi, mặc áo bào đỏ thắt đai, ômmột đống giấy tờ, khẽ nói: - Nghênh Nhi, ta là áp ty ngày trước của con đây. Bây giờ ta ở nơikhác, chưa nói cho con biết được, con đưa tay đây, ta cho con cái này. Nghênh Nhi giơ tay ra nhận lấy vật ấy, ngay sau đó không thấy ngườimặc áo bào đỏ thắt đai đâu nữa. Nhìn lại vật kia, thấy là một gói bạc vụn,Nghênh Nhi liền đi về nhà gọi cửa, thấy trong nhà nói vọng ra: - Mình ơi, mình đến nhà bà chủ, sao muộn thế mới về? Nghênh Nhi đáp: - Nói cho anh biết, tôi đến nhà bà chủ vay gạo nhưng cổng đã đóng,tôi không dám gọi cổng sợ bị trách mắng. Khi đi trở về, thấy ông áp ty chủcũ đang đứng dưới hiên một nhà kia, đội khăn phốc đầu bỏ múi, mặc áo bàođỏ thắt đai, ông cho tôi một gói bạc đang cầm đây. Vương Hưng nghe nói thế thì chửi ầm lên: - Đồ tiện tì đáng đòn kia! Mày dám bịa chuyện ma quỉ với tao à? Góibạc của mày đáng ngờ lắm. Mày hãy vào nhà đã. Nghênh Nhi vào nhà. Vương Hưng nói: - Mình ơi, câu chuyện ngày trước mình kể thấy ông áp ty chủ cũ ở chỗbếp lò, tôi vẫn còn nhớ đấy. Việc này nhất định có gì lạ đây. Tôi sợ hàngxóm nghe thấy nên cố ý ...