Danh mục

Đoán Án Kỳ Quan - Chương 24 (B)

Số trang: 12      Loại file: pdf      Dung lượng: 138.82 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Thoạt đầu Địch công ngờ là người đưa dâu gây nên chuyện vì bà này là người hầu ở ngay bên cạnh cô dâu, lại ngờ Hoa Quốc Tường tham giàu ghét nghèo, muốn mưu toan chuyện khác nên sai người hầu này ám hại, vì vậy Địch công cố ý đem người hầu này ra tra hỏi. Lúc này nghe người hầu khai ra, biết là người hầu cũ của nhà họ Lý, cô dâu do bà này bế ẵm từ nhỏ, không lẽ nào đột nhiên nảy ra ý độc hại được. Quan huyện không biết tính...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan - Chương 24 (B) Đoán Án Kỳ Quan Chương 24 (B) Thoạt đầu Địch công ngờ là người đưa dâu gây nên chuyện vì bà nàylà người hầu ở ngay bên cạnh cô dâu, lại ngờ Hoa Quốc Tường tham giàughét nghèo, muốn mưu toan chuyện khác nên sai người hầu này ám hại, vìvậy Địch công cố ý đem người hầu này ra tra hỏi. Lúc này nghe người hầukhai ra, biết là người hầu cũ của nhà họ Lý, cô dâu do bà này bế ẵm từ nhỏ,không lẽ nào đột nhiên nảy ra ý độc hại được. Quan huyện không biết tínhsao, đành hỏi thêm: - Nhà ngươi đã do bên họ Lý cho theo sang, mấy ngày qua lấy nướcpha trà đều do một tay ngươi làm, vậy ấm trà buổi tối hôm đó nhà ngươi phatừ lúc nào? Bà Cao đáp: - Buổi chiều con pha một lần, sau khi lên đèn lại pha lần nữa. Nướctrà cô con uống ban đêm là trà pha lần thứ hai. Địch công lại hỏi: - Sau khi pha trà, ngươi có rời phòng không? Lúc ấy trong thư phòngđã bày tiệc rượu hay chưa? Bà Cao đáp: - Đến bữa ăn tối, nô tì có ra khỏi phòng một lần, ngoài ra không rờiphòng lần nào. Lúc ấy trong thư phòng đang có tiệc rượu thiếu gia nhà côcon cùng Hồ thiếu gia đều uống rượu ở đấy, nhung Hồ thiếu gia tối ấy quảthực tức giận bỏ về và nói những lời cay độc. Thuốc độc này hẳn là do cậuấy bỏ vào trà. Địch công nói: - Cứ như ngươi nói thì chẳng qua mới chỉ là hiềm nghi. Ta lại hỏingươi, ấm trà pha buổi chiều đã có ai uống chưa? Bà Cao nghĩ hồi lâu cũng không nhớ được có ai đã uống. Địch côngnghe lời khai của bà Cao lại càng không biết phán quyết ra sao, đành quaysang bảo Hoa Quốc Tường: - Lời của ông và mấy người khai vừa rồi đều là tự mình giữ riêng ýmình. Trà buổi chiều mới pha, lúc ấy Hồ Tác Tân đang uống rượu trong thưphòng; ngoài một lần sau bữa ăn tối, người bầu bạn với cô dâu không ra khỏiphòng, cô dâu không thể tự mình lại bỏ thuốc độc vào trà. Ta đã cho hỏingười hầu ấy xem buổi chiều có ai vào phòng cô dâu không nhưng người ấykhông nhớ rõ. Vụ án như vậy làm sao có thể ức đoán được? Thôi hãy đợibản huyện nghiệm xác xong đã rồi sẽ phán xét sau. Nói rồi Địch công đứng lên bước vào bên trong. Lúc này bà họ Lýcùng già trẻ lớn bé nhà họ Hoa khóc ầm ĩ đến điếc cả tai, kể lể cô dâu xinhđẹp đến thế mà bỗng chết thảm đến thế. Địch công vào đến sân nhà trên, trước hết cho đàn bà tránh ra hết, rồiông đi xem xét quanh một lượt, sau đó cùng Hoa Quốc Tường bước vào bêntrong. Trong phòng, rương hòm và vật dùng đều đã chuyển đi hết, chỉ riêngđể lại ấm trà, chiếc thẻ tre sơn đỏ đặt trên bàn ghép bằng bốn mảnh sơn dầu,khá nhiều người hầu gái đứng cạnh trước giường. Địch công hỏi: - Ấm trà này vốn đặt trên bàn phải không? Các ngươi đem bát ra đâyđể bản huyện thử xem sao. Vừa dứt lời, sai dịch đã đưa chén trà tới, Địch công tự cầm lấy rót mộtchén nước trà trong ấm ra, quả nhiên thấy màu trà khác lạ với trà thôngthường, nước tím đen tựa như nước mật, lại thoang thoảng mùi tanh. Xemxét một lát, bảo người cho gọi chó đến, lại bảo trộn một ít thức ăn với nướctrà rồi Địch công cho đổ xuống đất. Con chó đến ngày tận số, cúi đầu hítngửi vài cái là cắm đầu ăn. Chỉ khoảnh khắc sau, con chó hực cắn loạn lênchừng ăn một bữa cơm rồi lăn cổ ra chết. Địch công lấy làm lạ, vội bảo saidịch niêm phong ấm trà tránh cho người khác uống lầm phải. Sau đó ông tớibên giường xem quanh một lượt, thấy người chết miệng vẫn còn rỉ máu, cảngười xám xanh sưng mọng, biết chắc là uống phải thuốc độc rồi. Ông quaytrở ra sân, sai người đưa bà Lý đến rồi nói với Hoa Quốc Tường: - Cô gái này trúng độc mà chết, không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng hainhà cả bên trai cũng như bên gái đều là dòng dõi thư hương, xảy ra việc nàycũng đủ bất hạnh lắm rồi. Nay ông đã có đơn kêu bản huyện cứu xét, lẽ nàota lại không đến nghiệm xác? Có điều, người chết bỏ mạng vì thuốc độc làđiều không ngờ tới, nay nếu lật thây khám nghiệm thì người sống và ngườichết đều không được yên. Người chết càng thấy oan khuất mà người sốngcũng mất thể diện. Bản huyện thấy rằng chi bằng định án là chết vì chất độc,sau này tra ra được thủ phạm, ắt lấy lời khai của nó làm bằng, đỡ phải lật xáckhám nghiệm. Đây vốn là ý thương xót của ta, ta cho mời riêng hai nhà đếnđể nói rõ nguyên do. Nếu hai nhà không nỡ để cho người chết phải khổ thìthôi không phải nghiệm xác nữa, kẻo sau này lại hối là không nghe theo. Hoa Quốc Tường chưa kịp có lời thì bà Lý đã kêu khóc: - Bẩm quan lớn, nhà chúng tôi chỉ có một đứa con gái này, vì cháuchết không được rõ ràng nên mới phải cứ sự thực mà kêu lên. Nay quan lớnđã định án như thế để tránh cho cháu chết rồi mà còn chịu khổ thì đàn bàchúng tôi tình nguyện xin miễn khám nghiệm. Thấy nhạc mẫu nói thế, Hoa Văn Tuấn cũng vì vợ chồng nghĩa nặng,không muốn xác vợ bị người khác đụng chạm đến nên cũng nói với cha: - Cha hãy cho phép làm như thế đi, con thấy vợ con chết thảm quá,may được quan lớn cho hoàn tất, định ...

Tài liệu được xem nhiều: