Danh mục

Đoán Án Kỳ Quan - Chương 24 (C)

Số trang: 13      Loại file: pdf      Dung lượng: 134.96 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Cao thị bị hỏi liền một chặp như thế, mới nghĩ lại hôm ấy thực là chẳng hề lưu tâm, không biết thuốc độc được bỏ vào khi nào. Huống hồ ấm trà đó do chính tay mình pha, nghĩ đến đây thì đâm hoảng sợ, khó mà lấy lời nào biện bạch cho được. Cao thị định một lần nữa đổ riệt cho Hồ Tác Tân nhưng Hồ Tác Tân đã bác đi rồi. Địch công lại oai nghiêm như thế khiến mụ sợ hãi nói không nên lời. Thấy thế, Địch công bèn nói: - Ngươi nói...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan - Chương 24 (C) Đoán Án Kỳ Quan Chương 24 (C) Cao thị bị hỏi liền một chặp như thế, mới nghĩ lại hôm ấy thực làchẳng hề lưu tâm, không biết thuốc độc được bỏ vào khi nào. Huống hồ ấmtrà đó do chính tay mình pha, nghĩ đến đây thì đâm hoảng sợ, khó mà lấy lờinào biện bạch cho được. Cao thị định một lần nữa đổ riệt cho Hồ Tác Tânnhưng Hồ Tác Tân đã bác đi rồi. Địch công lại oai nghiêm như thế khiến mụsợ hãi nói không nên lời. Thấy thế, Địch công bèn nói: - Ngươi nói Hồ Tác Tân buổi chiều có vào phòng nhưng hắn khôngvào. Vả lại vừa nãy ngươi khai khi ngươi ra ngoài ăn cơm tối thì Tác Tânđang cùng với cậu chủ nhà ngươi uống rượu trong thư phòng. Lão gia nhàngươi cũng nói Tác Tân vào phòng cô dâu lúc ban sáng, theo như thế, rõràng việc bỏ thuốc độc không do hắn làm. Ngươi là người hầu lâu năm, lẽ raphải hết sức để ý, hơn nữa ấm trà là do người pha, sao lại có thể vu vạ choTác Tân? Bản huyện suy xét tình lý thì vụ án này do ngươi gây ra. Nếungươi không chịu khai, thì ta sẽ đãi ngươi bằng cực hình đó. Nghe quan nói vậy, Cao thị sợ hãi run rẩy cả người, lạy như tế sao,miệng kêu: - Xin quan lớn đèn trời bớt giận, nô tì đâu dám sinh lòng độc ác phụơn lớn của lão phu nhân họ Lý? Hơn nữa tiểu thư là do nô tì bế ẵm cho tớikhi lớn, nỡ nào một sớm một chiều hạ độc thủ như vậy? Việc này cúi mongquan lớn truy tìm đến cùng mới được. Địch công nghe nói, thầm nghĩ: Vụ án này kỳ quái thật. Cả hai khainhư thế thì đến ta cũng chẳng biết làm sáng tỏ ra sao. Một bên là thư sinhnho nhã, một bên là bà vú lâu năm, không lý nào họ lại mưu sát? Vụ này màkhông phán quyết được thì sao xứng là quan phụ mẫu của dân? Xem ra phảitruy cứu từ chiếc ấm trà mới được. Địch công một mình ngồi trên công đường vắng lặng, nghĩ mãi khôngra manh mối, chợt gia nhân trực nhật đưa lên một chén trà vì ông ngồi xét ánđã lâu, e rằng ông cần đến nước uống. Địch công thấy gia nhân đưa nướcđến, bèn mở nắp chén lên, thấy trong chén có bụi đen nổi trên mặt trà. Ônghỏi người kia: - Ngươi vô ý vô tứ từ lúc nào vậy? Phòng trà dâng trà cũng khôngchọn nước trong mà nấu, trên mặt chén trà có nhiều bụi đen ở đâu ra vậy ? Gia nhân vội vàng thưa: - Việc này không liên can gì đến con. Con đứng bên cạnh nhìn thấyđúng lúc pha trà thì trên mái hiên bỗng rơi xuống một túm bụi vì thế mànước trà không được trong. Nghe gia nhân nói, Địch công đột nhiên bừng tỉnh, ngoảnh sang bảoCao thị: - Ngươi nói ấm trà do ngươi pha, thế nước pha trà do phòng trà muavề hay là nước trong nhà tự nấu? Cao thị thưa : - Vì việc hỉ kéo liền mấy hôm, khách khứa đến đông, Hoa lão gia sợmua nước bên ngoài không tiện có ngay nên từ hôm có việc vui đều là nướcdo trong nhà tự nấu. Địch công nói: - Nước do người nhà nấu, vậy có do ngươi nấu không? Cao thị đáp: - Nô tì chỉ dùng nước sôi có sẵn, có riêng một người cai quản việc đunnước. Địch công lại hỏi: - Ngươi không nấu nước, vậy chỗ nấu nước ở đâu? Cao thị đáp: - Dạ ở một gian bỏ không đằng sau nhà bếp. Địch công nghe khai xong, phán bảo: - Bản huyện đã biết phải tra vụ án này từ đâu rồi. Hai ngươi hãy tạmlui ra, giam vào hai nơi, chờ bản huyện ngày mai phá án xong sẽ thả cácngươi. Nói xong, ông đứng lên bước vào nhà trong. Lúc này Hoa Quốc Tường đứng ở phía sau nghe thẩm vấn, thấy quanhuyện chuyên nói thay cho Hồ Tác Tân, tức giận không được vào côngđường, đánh cho quan huyện một trận. Chỉ vì đây là công đường xử kiện củaquốc gia, không được sơ suất, sau lại thấy quan trầm ngâm, không phánquyết được bề nào rồi bỗng nhiên lại cho hai người lui xuống thì trong lòngcàng bực bội. Thấy Địch công bước ra, Hoa Quốc Tường sầm mặt hỏi: - Xưa nay quan lớn xét án cả như vậy hay sao? Không dùng cực hìnhtra hỏi đã đành, cả đến bác bỏ cũng không dám mở miệng hay sao? Cứ theothế mà suy thì ngày này năm sau cũng chưa thể xử cho rõ ràng được. Ngàikhông biết nha môn châu phủ ở đây chưa từng đóng cửa bao giờ. Ngoài trờicòn có trời khác, đến lúc ấy xin đừng trách cử nhân này vượt cấp! Nói xong, hầm hầm đứng dậy đi ra. Địch công thấy thế cười mà bảorằng: - Vụ việc của nhà ông, bản huyện đã rõ rồi. Xin cứ yên tâm đừngnóng vội. Chiều mai, bản huyện nhất định sẽ làm sáng tỏ. Đây là việc thuộcbổn phận bản huyện, không cần mệt nhọc kiện lên cấp trên. Nếu ngày maibản huyện không làm sáng tỏ được, khi ấy không cần ông phải mất công đưalên trên mà bản huyện cũng không còn mặt mũi nào làm quan huyện ở đâynữa. Xin ông hãy trở về nhà. Hoa Quốc Tường nghe nói như thế cũng bán tín bán nghi, đành nói: - Chẳng phải cử nhân tôi nóng lòng sốt ruột mà chỉ vì vụ án để đã lâungày, không nỡ để người chết phải ngậm oan mà thôi. Quan lớn đã nhìn ramanh mối, vậy ngày mai xin chờ đón quan lớn tại nhà. ...

Tài liệu được xem nhiều: