Danh mục

Đoán Án Kỳ Quan - Chương 25 (B)

Số trang: 17      Loại file: pdf      Dung lượng: 180.98 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Người trẻ tuổi đặt tay nải xuống, tới trước mặt cúi chào thật thấp: - Tiểu nương tử đi một mình không có ai bầu bạn, xin hỏi là nàng đi đâu? Nhị Thư đáp lễ xong, nói: - Tôi về nhà cha mẹ đẻ, vì đi không nổi nên tạm nghỉ ở đây. Vậy ca ca ở đâu tới và định đi đâu. Người trẻ tuổi khoanh tay, nghiêm trang nói: - Tiểu nhân là người thôn này, nay vào thành bán ít tơ, kiếm được ít tiền, định đi sang bên Chữ Gia Đường. Nhị Thư nói:...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan - Chương 25 (B) Đoán Án Kỳ Quan Chương 25 (B) Người trẻ tuổi đặt tay nải xuống, tới trước mặt cúi chào thật thấp: - Tiểu nương tử đi một mình không có ai bầu bạn, xin hỏi là nàng điđâu? Nhị Thư đáp lễ xong, nói: - Tôi về nhà cha mẹ đẻ, vì đi không nổi nên tạm nghỉ ở đây. Vậy ca caở đâu tới và định đi đâu. Người trẻ tuổi khoanh tay, nghiêm trang nói: - Tiểu nhân là người thôn này, nay vào thành bán ít tơ, kiếm được íttiền, định đi sang bên Chữ Gia Đường. Nhị Thư nói: - Xin nói để ca ca biết, nhà cha mẹ tôi cũng ở mé trái Chữ Gia Đường.Nếu được ca ca đi cùng thì thật may quá. Người trẻ tuổi đáp: - Sao lại không được? Nếu đã như vậy tiểu nhân xin tình nguyện hầuhạ tiểu nương tử đi cùng. Hai người liền đi. Đang đi trên đường chưa được hai ba dặm đườngđất, chỉ thấy từ đằng sau có hai người đi nhanh như gió đuổi theo. Hai ngườiđuổi đến mức thở hổn hển toát mồ hôi, vạt áo phanh ra, gọi to: - Tiểu nương tử đằng trước kia đi chậm lại. Chúng tôi có chuyệnmuốn báo! Nhị Thư cùng người trẻ tuổi thấy bọn kia đuổi theo rất lấy làm lạ, bèndừng chân lại. Hai người đằng sau đuổi tới nơi, thấy tiểu nương tử đi cùngmột người trẻ tuổi thì không đợi phân bua, mỗi người túm lấy một người,mắng: - Các người làm chuyện đẹp mặt nhỉ? Định chạy đi đâu đấy? Nhị Thư giật mình, ngước mắt lên coi, hóa ra là hai người hàng xóm,một người chính là chủ nhà mà Nhị Thư ngủ nhờ đêm qua. Nhị Thư bèn nói: - Tối hôm qua cháu chẳng nói cho ông rõ là gì? Nhà cháu vô cớ báncháu, cháu phải về báo cho cha mẹ biết. Hôm nay ông đuổi theo đến đây làcó điều gì muốn bảo? Chu Tam nói: - Ta không biết đâu những chuyện đó, chỉ biết nhà cô có án mạng liênquan đến cửa công, cô phải về nhà đối chất. Nhị Thư nói: - Nhà cháu bán cháu, tối hôm qua tiền đã vác về để trong nhà, cóchuyện giết người liên can đến cửa công gì đâu? Cháu không về! Chu Tam nói: - Cô bướng bỉnh ghê nhỉ! Nếu cô không chịu về, tôi hô địa phương cókẻ sát nhân đang ở đây, phiền các ông bắt giúp; nếu không thế ắt liên lụy cảđến chúng tôi, mà địa phương của cô đây cũng không được yên đâu. Người trẻ tuổi thấy không phải chuyện chơi liền bảo thiếu phụ: - Nếu đã như thế thì tiểu nương tử về đi, tiểu nhân cũng đi đây. Hai người hàng xóm đuổi theo cùng kêu to: - Nếu không có mặt anh ở đây thì thôi, nhưng anh cùng đi cùng đứngvới tiểu nương tử thì anh cũng phải cùng về. Người trẻ tuổi cãi: - Lạ thật, tôi gặp tiểu nương tử ở giữa đường, ngẫu nhiên đi cùng côấy một đoạn đường, thế thì có giây mơ rễ má gì? Chẳng lẽ bắt tôi lôi về? Chu Tam nói: - Nhà người ta có chuyện người bị giết, thả nhà anh đi thì còn nhânchứng đâu mà kiện? Rồi họ không để cho Nhị Thư và người trai kia làm theo ý mình.Người xem mỗi lúc một đông, đều bảo: - Cậu kia không đi ư? Ban ngày cậu không làm chuyện xấu hổ, nửađêm gõ cửa chẳng giật mình. Cậu cứ đi, có ngại gì? Người hàng xóm đuổi tới cũng nói: - Anh không đi là có tật giật mình. Chúng tôi không buông tha anhđược. Thế là bốn người đành dắt díu nhau quay về. Tới cửa nhà Lưu quan nhân thì thật là náo nhiệt. Nhị Thư vào trongnhà thì thấy Lưu quan nhân đã bị bổ chết nằm trên đất mười lăm quan tiềnđể trên giường đã mất tăm, há miệng mắc quai, không nói sao được. Ngườitrẻ tuổi kia cũng hoảng, ca cẩm: - Đúng là xúi quẩy! Tự dưng đi cùng cô ta một đoạn đường, hóa rathành kẻ liên can! Mọi người còn đang ồn ào không biết phân xử ra sao thì Vương viênngoại cùng con gái thất thểu về đến nơi. Thấy xác con rể, viên ngoại khócầm lên rồi bảo Nhị Thư: - Mày làm thế nào mà giết cả chồng? Mày cướp mười lăm quan tiềnrồi định trốn đi ư? Hôm nay lẽ trời soi tỏ, này còn lý nào nói nữa? Nhị Thư nói: - Mười lăm quan tiền quả có thật, chỉ vì nhà cháu tối qua về nhà nói làkhông còn cách gì khác phải đem cháu gán cho người ta, với giá là mười lămquan để ở đây. Nhà cháu nói hôm nay cháu phải đến nhà người mua. Vìcháu không biết nhà cháu bán cho người như thế nào nên trước hết muốn nóicho cha mẹ cháu biết, vì thế mà nhân lúc nhà cháu ngủ, đem mười lăm quantiền xếp đống ở bên chân nhà cháu rồi khép cửa, sang nhà ông Chu Tam ngủnhờ một đêm. Sáng sớm hôm nay mới về nhà cha mẹ báo tin. Trước lúc đi,cháu có nhờ ông Chu Tam nói lại với nhà cháu giùm là nếu người mua đếnthì cùng nhà cháu đến nhà cha mẹ cháu nói chuyện bàn giao. Cháu đâu biếtlàm sao nhà cháu bị giết chết nằm đây? Người vợ cả nói: - Lại còn thế nữa? Hôm qua cha tôi rõ ràng cho quan nhân mười lămquan tiền vác về làm vốn để nuôi vợ con, có lẽ nào quan nhân lại nói với côlà tiền đem cầm cô? Ấy là vì hai ngày cô ở nhà một mình, bắt nhân tình vớingười ta, lại thấy trong n ...

Tài liệu được xem nhiều: