Người xưa thường nói: "Ai cũng có lòng trời, nhưng cái quý báu to lớn ấy khó mà giữ được”. Ngay như Lý Vệ Công, Trương Hồng Nhiễm anh hùng đến nhường nào, khi nhà Tùy mất, đám người xưng hùng xưng bá giành giật nhau, họ tự cho rằng giành thiên hạ dễ như trở bàn tay. Đến khi thấy Lý Thế Dân, người thì cúi đầu đi theo, người thì lẩn trốn ra hải ngoại. Lúc ấy Lý Mật cũng là một tay hào kiệt, chỉ vì không biết thời thế, không chịu hàng Đường, nên đã...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan - Chương 26 Đoán Án Kỳ Quan Chương 26 Hoàng Thượng Điên Liều Đoạt Ngai Vàng Thuật Sĩ Ngu Nghĩ Bừa Mưu Phản Người xưa thường nói: Ai cũng có lòng trời, nhưng cái quý báu tolớn ấy khó mà giữ được”. Ngay như Lý Vệ Công, Trương Hồng Nhiễm anhhùng đến nhường nào, khi nhà Tùy mất, đám người xưng hùng xưng bágiành giật nhau, họ tự cho rằng giành thiên hạ dễ như trở bàn tay. Đến khithấy Lý Thế Dân, người thì cúi đầu đi theo, người thì lẩn trốn ra hải ngoại.Lúc ấy Lý Mật cũng là một tay hào kiệt, chỉ vì không biết thời thế, khôngchịu hàng Đường, nên đã bị giết. Huống hồ là, khi thiên hạ đã thống nhấtthái bình yên ổn, lại muốn khư khư giữ thói xấu xa nhòm ngó ngai vàng, thìchẳng khác nào trứng chọi đá, chỉ có tan nát mà thôi. Song lại có người nói,trời sinh ra, kẻ ngông cuồng, vô luận là thành công hay thất bại, thì lúc đẻcũng có điềm lành. Người sinh ra có tướng mạo khác thường, lại được bọnngười xằng bậy hùa vào, làm ra to chuyện. Thời Đương Minh Hoàng, Tịnh Châu mục(1), ban đêm thấy phíađông nam có một luồng ánh sáng màu hồng, ông ta kinh ngạc nói: Đây làkhí tượng thiên tử. Hôm sau ông đi khắp nơi trong dân gian, thấy đứa trẻnào vừa đẻ đều tới xem, nhưng không thấy đứa nào có tướng mạo khácthường. Sau đó ông kiểm tra trong quân lính, thì thấy một đứa bé mới sinhcó tướng mạo khác thường. Viên châu mục ấy nói: (1) Tịnh Châu mục: người đúng đầu Tịnh Châu. (ND) - Đây là thiên tử giả. - Đã là thiên tử giả, - những người cấp dưới nói, - thì hẳn sau này nhấtđịnh phản nghịch, sao không giết đi để trừ hậu họa? - Thiên tử được sinh ra, - viên châu mục nói, - ai có thể giết được? Các bạn có biết đứa bé ấy là ai không? Đấy chính là An Lộc Sơn, connuôi Dương Quý Phi. Tương truyền An Lộc Sơn là Ma Diệt Vương chuyểnkiếp, cho nên đã sát hại nhiều sinh linh, bức vua phải nhượng ngôi, sắpthành nghiệp lớn. Cuối cùng bị chết, cả họ diệt vong, mang tiếng là kẻ giặc.Nhưng do đã làm được chút ít sự nghiệp, chiếm được một số thành trì và đãtừng một thời xưng đế. Còn Tế Bình Thành chẳng dựa dẫm vào đâu chỉ vìmặt vuông tai to, rồi tự cho mình là đế vương do trời sinh ra. Hắn kết bè kếtđảng với bọn người vô lại, hòng chiếm giang sơn, song chưa khởi sự đã tựtrói tay, chịu bắt. Vẫn chưa bằng Tề Vạn Niên, Tống Giang... một phen tunghoành ngang dọc, há chẳng đáng cười sao! Thời Thành Hóa(1) ở huyện Dịch Châu, phủ Bảo Định, có một ngườiHầu, ông sinh được một người con trai tên là Trụ Nhi. Trụ Nhi ra đời đúngvào lúc nhà láng giềng dựng cột, cất nhà. Có một ông già nói: (1) Thành Hóa: niên hiệu Hiến Tống thời Tống (1465 - 1487) (ND). - Đúng là ngày tốt, sau này nó phải là người rường cột của quốc gia. Thế là đặt tên nó là Trụ Nhi. Từ nhỏ Trụ Nhi ốm đau bệnh tật luôn,cha mẹ định cho nhà chùa, song vẫn chưa muốn. Lên sáu tuổi được bố mẹcho đi học và đặt tên là Đắc Quyền, học rất sáng dạ. Không ngờ bố mẹ lầnlượt qua đời, nó không còn nơi nương tựa, ông Kim một người hàng xóm,theo ý nguyện xưa kia của cha mẹ nó, bảo đưa nó tới chùa theo ý nguyệnxưa kia của cha mẹ nó, bèn đưa nó tới chùa Quảng Thọ ở Lang Sơn làm hòathượng, gọi là Minh Quả. Đầu cạo nhẵn thín, mặt vuông, tai to, trán rộng,mũi cao, quả là tướng mạo khác lạ. Khi ngoài hai mươi tuổi Minh Quả muốntầm sư học đạo, khăn gói từ biệt sư trụ trì đi tìm danh dư có tiếng trong thiênhạ để học tập. Nón tre xộc xệch trăng soi bóng, Giày đi rách nát đẫm sương đêm. Rửa bát thì tìm khe suối vắng, Ngồi thiền thường tựa gốc cây rừng. Ăn gió nằm sương, trải qua biết bao gian khổ, tới Thiếu Lâm Tự, HàNam. Đây là một ngôi chùa nổi tiếng, từng truyền dạy được nhiều võ sư thờiLương siêu thoát, và cũng là nơi các danh sĩ nổi tiếng trong thiên hạ thườnglui tới. Minh Quả tới đây bái kiến sư trụ trì, vào phòng khách nghĩ chân.Hôm sau tới Phật đường thì thấy một người từ ngoài đi vào: Râu phơ phất tiên phong đạo cốt, Mắt long lanh như nước hồ thu. Miếng liến thoắng thao thao bất tuyệt, Phần lớn anh hùng lọt mắt xanh. Người ấy nhìn Minh Quả nói: - Tướng tốt. Minh Quả vái chào, nói: - Tiên sinh biết xem tướng sao? - Cũng biết đôi chút, - đạo sĩ nói, - tôi chuyên xem tướng số. - Xin mời tiên sinh tới phòng, - Minh Quả nói, - xem giùm số tôi tốtxấu thế nào? Tới phòng, ông ta lấy ra một tờ giấy. Minh Quả bèn nói với ông ta vềngày sinh tháng đẻ của mình. ông ta múa bút viết tám chữ. Rồi lấy một lá sốông ta nhìn, rồi kinh ngạc nói: - Hòa thượng, số ông tốt lắm. Phú quý tuyệt đỉnh, quyền uy vô song,là số của bậc đế vương, địa vị không dưới khanh tướng. Sau này sẽ có vợ cócon, quý tới bậc đế vương, giàu tới mức có cả thiên hạ, mệnh và tướng đềuhợp nhau. Chỉ có điều tới ngày đắc chí đừng quên Giang Chiêu hèn mọn này. - Tiểu tăng nón tre bát gỗ, làm ...