Một hôm, hai mẹ con đang lo lắng đau buồn, thì thấy ni cô Tĩnh Tu vào nhà, Trương thị đứng dậy đón tiếp. Tĩnh tu nói: - Tôi từ thành về, nghe thấy quan đang truy hoàn khoản tiền thiếu hụt, tôi không yên lòng, nên tới đây thăm bà và cô. - Xin cám ơn bà! - Trương thị nói. Sau đó kể lại chuyện chồng mình làm thủ quỹ, thiếu hụt nên phải đền khống, chưa trả hết nên bị bắt để truy hoàn. Nay phải bán nhà, song vẫn không có ai mua. Nói xong...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan - Chương 3 (B) Đoán Án Kỳ Quan Chương 3 (B) Một hôm, hai mẹ con đang lo lắng đau buồn, thì thấy ni cô Tĩnh Tuvào nhà, Trương thị đứng dậy đón tiếp. Tĩnh tu nói: - Tôi từ thành về, nghe thấy quan đang truy hoàn khoản tiền thiếu hụt,tôi không yên lòng, nên tới đây thăm bà và cô. - Xin cám ơn bà! - Trương thị nói. Sau đó kể lại chuyện chồng mình làm thủ quỹ, thiếu hụt nên phải đềnkhống, chưa trả hết nên bị bắt để truy hoàn. Nay phải bán nhà, song vẫnkhông có ai mua. Nói xong nước mắt bà giàn giụa. Tĩnh Tu nói: - Bà không cần phải lo lắng, Phật Quan âm Bồ Tát trong am của tôi làđấng cứu khổ cứu nạn. Ngày mai bà cùng với cô tới thành tâm kính cẩn cầukhẩn trước Phật đài. Phật sẽ phù hộ cho ông nhà bình an vô sự. À! Nếu bàbán nhà, thì trong thành có vị quan lớn người thôn quê muốn mua nhà ở đóđể làm chỗ thu tô, tôi sẽ báo tin giúp, có thế nào ngày mai tôi trả lời thẳngphải là nhất cử lưỡng tiện sao. - Nếu thế thì ngày mai mẹ con tôi sẽ tới. - Trương thị nói. Song xin sưcô đừng bày vẻ tốn kém. - Chúng tôi tu hành, có gì mà tốn kém, chỉ cần bà không coi tôi nhưngười dưng nước lã là được rồi. Nói xong Tĩnh Tu giả vờ than vắn thở dài rồi ra về. Trương thị tin lời ni cô, sáng sớm hôm sau dậy trang điểm, muahương nến, khóa cửa cùng với Kim Thư đến am. Ni cô ra đón mẹ conTrương thị. Đầu tiên họ đưa mẹ con bà tới Phật đường thắp hương nến, haimẹ con quỳ trên tấm thảm bằng cỏ hương bồ lầm rầm khấn khứa, cầu Phậtphù hộ độ trì. Lễ xong, Tĩnh Tu mời vào nhà khách, rồi nói với Trương thịrằng: - Việc bán nhà, sáng sớm nay tôi đã cho người vào thành nói rồi, trưanay nhất định có người tới. Người này vốn là thí chủ lớn, thường rất tin tôi,tôi nói thêm vào thì nhất định việc sẽ xong. Xin bà hãy yên tâm nán lại chútnữa. Trương thị thấy nhà sư nói có thí chủ cứu được chồng mình, nỗi buồnbỗng vơi đi một nửa. Khi ni cô bưng cơm ra, mẹ con không dám chối từ. Ăncơm sáng xong, lại bưng tới một khay trà thơm. Tĩnh Tu nói với một ni côtrẻ rằng: - Ta ở đây tiếp chuyện bà, ngươi hãy dẫn cô nhà đi dạo quanh am chođỡ buồn. - Đến phòng tôi chơi một chút được không? - Ni cô trẻ nói với KimThư. Hai người dắt tay nhau. Đi qua hai dãy phòng, ni cô trẻ mở cửa ngáchbước vào, thì đó là một gian phòng tuyệt đẹp. Trên treo một bức tranh cổ, lòhương trên ghế đốt loại hương trầm thơm ngát, hoa cắm trong bình còn tươinguyên, ở giữa đặt một chiếc bàn vuông và bốn chiếc ghế bành; bên trái kêmột chiếc giường, trên giường có đệm gấm, gối tựa, tất cả đều tinh xảo trangnhã; trước sân trồng các loại hoa cỏ. Kim Thư thấy thế nói: - Nơi đây tôi chưa từng đến bao giờ, quả là cảnh thần tiên. - Cô cứ ngồi tạm đây, - ni cô trẻ tuổi, - tôi đi lấy trà mời cô dùng. Ni cô đi ra, gài trái cửa. Kim Thư hoàn toàn không để ý, bước tớigiường ngồi. Chỉ nghe thấy bên phải có tiếng kẹt cửa, rồi sau đó một ngườiđàn ông đẩy cánh cửa nhỏ lẻn vào. Kim Thư hốt hoảng sợ hãi định trốn.Người đàn ông ấy cười hi hí, chắp tay chào: - Tôi nghe thấy cha cô thiếu hụt tiền thuế, hiện đang bị giam trongngục, tôi đã mang bạc đến đây. Chỉ cần cô bằng lòng lấy tôi thì tôi sẽ cứucha cô khỏi giam cầm. Chẳng cần Kim Thư đồng ý hay không, hắn đã xộc đến. Thấy thế côsợ hãi kêu khóc toáng lên: - Mẹ ơi, tới đây mau! Dù cô gào khản cổ cũng chẳng ai nghe thấy. - Người ấy nói. - Hômnay chúng ta gặp nhau, quả là duyên trời định. Cô hãy nghe theo tôi. Hắn ôm chầm lấy cô. Kim Thư dùng hai tay đẩy hắn ra, gào to hơn: - Cứu! Cứu tôi với! Trương thị đang ngồi trò chuyện với Tĩnh Tu, bỗng nghe tiếng khócvăng vẳng đâu đây, bèn hỏi: - Có tiếng khóc ở đâu đó? Đấy là tiếng cô gái nào khóc ở bên ngoài, bà chẳng cần phải để ý tớilàm gì. Lắng tai nghe, bà thấy hình như là tiếng con gái mình, nói: - Quái lạ thật. Rồi chạy thẳng vào trong. Thấy đám ni cô ngăn lại, Tĩnh Tu nói: - Tôi nói nhỏ với bà là không nên vào nữa. Trương thị càng sinh nghi, vội vã chạy đi. Bọn ni cô kéo bà lại, bấtchợt bà cuống lên, gào thét. Dù cho phòng ốc sâu hun hút, song lẽ nào xung quanh không ai nghethấy. Cũng cần biết rằng những nhà gần am, hàng ngày Tĩnh Tu đã muachuộc để bịt miệng họ rồi, chẳng ai quan tâm đến những việc không đâutrong am, bởi thế mà Khắc Xương mặc sức làm liều, mưu toan cưỡng hiếp,chẳng biết sợ hãi là gì. Đáng thương thay hai mẹ con nhà họ Trương, gọi trờikhông thấu, mà chui xuống đất cũng chẳng có đường! Chính lúc đang phảibó tay, không biết làm sao thì đất bằng bỗng như sét đánh ngang tai. Mộtngười ở cửa am đi vào, thét lên một tiếng. Bạn có biết người đó là ai không?Đó chính là Tăng công tử đi mừng thọ ở Quy Đức trở về qua đây. Ngồi trênmình ngựa, khát nước, thấy chiếc am thấp thoáng bên đường, công tử nóivới tùy tùng rằng: - Trời vẫn ...