Hôm sau, Vương Tuần phủ trao trát và hiểu dụ trước ba quân, giao Giám kỷ tuyển chọn. Công tử bèn lệnh cho quân sĩ, ai có thể bắn ngoài trăm thước, nâng được năm trăm cân thì mới trúng tuyển. Chọn mười ngày chỉ được ba trăm người. Công tử mua trâu, rượu khao quân, trực tiếp huấn luyện võ nghệ, cùng đồng cam cộng khổ với quân sĩ, ai ai cũng phải khâm phục. Chỉ mấy tháng, tất cả quân sĩ đều dũng mãnh như hổ lang. Có lần giặc đến, công tử xông pha gươm giáo...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan - Chương 3 (C) Đoán Án Kỳ Quan Chương 3 (C) Hôm sau, Vương Tuần phủ trao trát và hiểu dụ trước ba quân, giaoGiám kỷ tuyển chọn. Công tử bèn lệnh cho quân sĩ, ai có thể bắn ngoài trămthước, nâng được năm trăm cân thì mới trúng tuyển. Chọn mười ngày chỉđược ba trăm người. Công tử mua trâu, rượu khao quân, trực tiếp huấn luyệnvõ nghệ, cùng đồng cam cộng khổ với quân sĩ, ai ai cũng phải khâm phục.Chỉ mấy tháng, tất cả quân sĩ đều dũng mãnh như hổ lang. Có lần giặc đến,công tử xông pha gươm giáo cung tên, chỉ huy ba trăm hùng binh, xungphong hãm trận, không trận nào không chiến thắng. Ngay cả bọn giặc mạnhnổi tiếng xưa nay, thấy quân của công tử đến đều bỏ chạy. Vương Tuần phủdâng tấu tâu với triều đình về công tích của công tử, được triều đình phonglên chức phó tổng binh. Tuy được phong chức quan võ cũng coi là một dịpmay, không uổng công nuôi chí lớn lâu nay, song họa phúc khôn lường,thăng trầm khó biết. Dân tộc Miêu, Man ở vùng Quý Châu sống xen kẽ nhau, bên ngoài làđộng Miêu, chủ động gọi là Thổ ty, có quyền sinh quyền sát cả một vùng,song cũng chịu sự khống chế của Tuần phủ. Thời ấy có một động chủ tên làAn Bang Ngạn, tính hay lật lọng ngang ngược khác thường. Hắn cậy quânmạnh, địa thế hiểm trở không theo lệnh vua, nhiều lần quấy nhiễu nội địa,giết hại nhân dân. Khi Vương Tuần phủ tới nhậm chức, có ý định tiến đánhvào sào huyệt của chúng. Song dưới trướng chưa có tướng tài, nên tạm thờinín nhịn chưa tiến quân. Nay công tử làm tướng, thắng giặc khắp nơi, uydanh lừng lẫy, bèn quyết tâm đánh dẹp. Một mặt gửi giấy về kinh, đồng thờihạ lệnh xuất quân, chọn công tử làm tiên phong, đem ba ngàn quân đi tiênphong, còn mình chỉ huy trung quân tiếp viện phía sau. Quân tiên phong tiến vào biên giới đất Miêu, quân Miêu nghe tin bỏchạy tán loạn, thế mạnh như chẻ tre. Xem chừng còn cách động không xa, cóquân sĩ về cấp báo: Trước mặt động là cửa rừng hiểm trở, có quân Miêuchốt giữ. Thấy trời đã tối công tử ra lệnh dựng trại đóng quân, ngày mai sẽtiếp tục tiến. Thấy bên cạnh có núi, trên núi, đá nằm ngổn ngang rất nhiều,công tử bèn lệnh cho quân sĩ rời trại lên núi, không cho quân sĩ nghỉ ngơi,nhặt thật nhiều đá chất bên mình, cao ngang vai mới thôi. Nếu có giặc đến sẽdùng đá ném xuống, nhất thiết không được dùng súng và cung nỏ. Động chủ An Bang Ngạn biết có quân triều đình tới gần, tụ tập quânlính, trước hết chốt giữ nơi hiểm yếu chờ địch tới. Thấy quân triều đình đóngcách đó gần mười dặm, bèn truyền lệnh đến canh hai tiến quân, cướp trại,giết cho bằng hết. Bọn giặc đến, công tử hạ lệnh: Khi nào bọn giặc tới, cáchmười bước mới bắt đầu ném đá xuống. Quân Miêu xông tới như ong vỡ tổchỉ thấy đá ném xuống như mưa, sát thương gần hết, không sao tiến lênđược, cứ liên tục như thế tới mấy lần, quân Miêu chết không sao kể xiết. Trời gần sáng, trên núi bỗng có một tiếng pháo nổ đinh tai, quân línhồ ạt xông xuống, tất cả đều dũng mãnh tiến lên, tranh nhau lập công, súng,cung tên bắn như mưa. Bởi vì ban đêm hoàn toàn dùng đá chống địch, hỏakhí và cung tên dư thừa nên bây giờ thả sức bắn vào quân địch. Quân Miêulàm sao chống cự nổi, chúng đại bại bỏ chạy. Công tử dẫn ba trăm quân tinhnhuệ đuổi sát nút, tiến thẳng vào cửa hiểm yếu. Quân Miêu chốt giữ tại đó,kẻ chết, đứa bỏ chạy. An Bang Ngạn dẫn tàn quân chạy về đông, cố thủkhông ra. Công tử một mặt báo tin thắng trận, một mặt chốt giữ cửa động,chờ hậu quân tới cùng ồ ạt tấn công vào động. Vương Tuần phủ biết tiền quân đã thắng lớn, bèn dẫn đại quân tới,vây chặt cửa động, ngày đêm đánh vào. Bang Ngạn thấy quân triều đình thếmạnh, nghĩ rằng khó mà chống nổi, bèn chạy trốn ra phía sau, tới một độngkhác cầu cứu. Thấy tình hình trong động thay đổi, công tử thừa thế tấn côngvào. Người xưa thường nói: Rắn mất đầu không sao bò được, số quânMiêu còn lại đều quỳ gối xin hàng. Vương Tuần phủ lập tức đóng quântrong động, kêu gọi thổ ty các động nếu không đến thì lập tức đem quân tiếncông vào sào huyệt. Các thổ ty đều sợ kéo quân ra hàng, nguyện sẽ sẵn sàngtheo triều đình. Công tử nói với Vương Tuần phủ rằng: - Tên đầu sỏ đã chạy trốn, quân Miêu đã hàng phục. Nếu như chia đấtcủa Bang Ngạn cho các thổ ty cai quản, thổ ty các động khác nhất định hợpsức tấn công, chẳng mấy chốc có thể chặt được đầu Bang Ngạn mang về tếcờ. Toàn quân kéo về đó là thượng sách. Nếu không thì việc để lâu sẽ sinhbiến, khó bảo toàn thắng lợi lâu dài. - Quân Miêu ngang ngạnh từ lâu, - Vương Tuần phủ nói, ta đangthắng thế, chúng rất khiếp sợ, ta muốn sát nhập các nơi vào bản đồ, chiếmcác nơi hiểm yếu, đặt quan đàn áp, vĩnh viễn diệt trừ tận gốc cái hại vùngbiên giới. Hơn nữa Bang Ngạn chưa bị bắt phải bắt ngay để trị tội, mới thểhiện rõ quốc Uy. - Nếu thực hiện kế ấy, - công tử nói, - e rằng các động sẽ nghi ngờ, sợhãi rồi sinh ra thay lòng đổi dạ, mà đã thay lòng đổi dạ tất sẽ cắ ...