Ngõ trúc trâu về hoa đua nở Nhà cỏ rào thưa trăng sáng ngời Chén lưu li nhấp ngụm rượu quê Bên mâm ngọc ngắm hoa mai nở Đừng ảo não, vui lên cười ha hả Ba ngàn dặm chẳng người tri kỉ Mười vạn quân, treo ấn từ quan. Đây là bài từ Giá cô thiên do Lưu Lưỡng Phủ, một danh tướng oai hùng Tần Châu, Quan Tây làm ra, khi ông theo Thuận Xương tham chiến trở về, nương thân tại huyện Tương Đàm, Đàm Châu, Hồ Nam. Ông là danh tướng không tham lam của...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan - Chương 4 (B) Đoán Án Kỳ Quan Chương 4 (B) Ngõ trúc trâu về hoa đua nở Nhà cỏ rào thưa trăng sáng ngời Chén lưu li nhấp ngụm rượu quê Bên mâm ngọc ngắm hoa mai nở Đừng ảo não, vui lên cười ha hả Ba ngàn dặm chẳng người tri kỉ Mười vạn quân, treo ấn từ quan. Đây là bài từ Giá cô thiên do Lưu Lưỡng Phủ, một danh tướng oaihùng Tần Châu, Quan Tây làm ra, khi ông theo Thuận Xương tham chiến trởvề, nương thân tại huyện Tương Đàm, Đàm Châu, Hồ Nam. Ông là danhtướng không tham lam của cải, gia cảnh bần hàn, thường tới quán quê uốngrượu. Người trong quán không biết Lưu Lương Phủ, hò reo ầm ĩ. Lưu Lương Phủ nói: - Ta coi thường hàng trăm vạn quân, nay bị người ta vu cáo. Ông làm bài Giá cô thiên để truyền tới kinh đô. Lúc ấy Điện tiền Tháiúy Dương Hòa Vương thấy bài từ này, rất thương ông, nói: - Hóa ra là Lưu Lương Phủ sống cô đơn nghèo túng. Rồi ông bảo quan đề hạt sai người đưa cho Lưu Lương Phủ một ít tiền.Nay thì Đông Nhân Quận vương thấy Lưu Lương Phủ nghèo túng như thếcũng sai người đưa tiền đến biếu ông. Người ấy qua Đàm Châu, gặp Thôi Ninh đi trên đường, theo ThôiNinh về nhà, lại thấy Tú Tú đang ngồi sau quầy hàng, chạm trán họ, ông tanói: - Anh Thôi! Đã lâu tôi không thấy, nay lại gặp anh ở đây, và cả cô TúTú nữa, tại sao cũng ở đây!? Quận vương sai tôi mang thư tới Đàm Châu,nay bỗng dưng gặp anh chị, hóa ra là Tú Tú đã lấy anh, thế cũng tốt! Rồi người ấy lại dọa nạt Thôi Ninh và Tú Tú một hồi. Người ấy vốn là tay chân, hầu hạ Quận vương từ nhỏ. Thấy anh ta làngười thật thà Quận vương sai mang tiền đến cho Lưu Lương Phủ. Người này tên là Quách Lập, thường gọi là Quách Bài Quân. Lúc ấyvợ chồng Thôi Ninh mời Quách Bài Quân ở lại, dọn cơm rượu thết đãi. Họnói với ông ta rằng: - Xin anh về phủ đừng nói cho Quận vương biết. - Quận vương làm sao mà biết được anh chị ở đây, - Quách Bài Quânnói, - tôi cũng chẳng hơi đâu nói chuyện này làm gì. Quách Bài Quân cảm ơn vợ chồng Thôi Ninh rồi ra khỏi Nhà. Về tớiphủ, gặp Quận vương, đưa thư cho ông, rồi ngập ngừng nhìn Quận vương,nói: - Hôm kia con đưa thư về, qua Đàm Châu, thấy hai người đang ở đó. - Ai? - Quận vương hỏi. - Con thấy Tú Tú Dưỡng Nương và Thôi Đãi Chiếu. Họ mời con ăncơm, và bảo con về phủ đừng nói cho Quận vương biết. Thấy thế Quận vương nói: - Hai đứa ấy làm như thế không thể tha thứ được! Tại sao chúng trốnmãi tới đó? - Con cũng không biết rõ, - Quách Lập nói. - Con chỉ thấy họ ở đó,vẫn treo biển làm hàng. Quận vương sai ngươi báo cho phủ Lâm An, và lập tức sai ngườichuẩn bị phí tổn dẫn sai nha đến phủ Đàm Châu, Hồ Nam, mang lệnh bắtThôi Ninh, Tú Tú. Quả là: Đại bàng vồ chim nhạn, Mãnh hổ nuốt cừu non. Chưa đầy hai tháng họ bắt được hai người giải về phủ, báo cho Quậnvương biết. Quận vương lập tức lên công đường. Vốn là, khi Quận vương giết người, tay trái dùng một thanh long đaogọi là Tiểu thanh, tay phải dùng một thanh gọi là Đại thanh, hai thanhlong đao này không biết đã chém bao nhiêu người. Khi không dùng đến, haithanh long đao này được cho vào bao treo trên tường. Quận vương lên côngđường, quan lính dạ ran, lập tức áp giải hai người tới, quỳ trước công đường. Hai thanh kiếm đang đặt trên giá ngà, Quận vương nổi nóng, tay tráicầm ngay Tiểu thanh, tay phải rút Đại thanh ra, cầm lăm lăm trong tay,đôi mắt của kẻ giết người mở trừng trừng, răng nghiến ken két. Phu nhâncủa ông đứng trong bình phong sợ quá nói: - Quận vương! Đây là nơi đế đô, không phải là chốn biên thùy. Nếucó tội thì giải về phủ Lâm An hành hình, chứ sao lại chém bừa ở đây. Quận vương nghe xong, nói: - Ta không thể tha thứ cho đứa súc sinh này trốn thoát một lần nữa.Nay đã bắt được, thì cớ gì ta lại không chém được. Phu nhân đã khuyên thìhãy đưa Tú Tú vào vườn hoa phía sau phủ đường thủ tiêu, giải Thôi Ninh tớiphủ Lâm An chém đầu. Sau đó Quận vương thưởng tiền, rượu cho những người đi bắt. GiảiThôi Ninh tới phủ Lâm An. Thôi Ninh khai hết từ đầu: - Đêm hỏa hoạn, con tới phủ, tất cả đều đã chạy hết, chỉ thấy Tú TúDưỡng Nương từ hành lang đi ra, kéo tay con nói: Sao anh không nhận emlàm vợ? Nếu anh không nghe em thì em sẽ hại anh, đòi con cùng bỏ trốn.Bất đắc dĩ con đã trốn theo cô ấy. Đó là sự thực. Lâm An phủ trình hồ sơ lên Quận vương. Quận vương là người cươngtrực, nói: - Đã như thế thì xử nhẹ tội, tha cho Thôi Ninh. Anh ta không phải làkẻ chủ mưu trốn chạy, đánh cho mấy gậy rồi đuổi tới phủ Kiến Khang cư trú. Sai nha giải Thôi Ninh đi. Vừa ra khỏi cửa Bắc, đến Nga Đỉnh Đầuthấy một chiếc kiệu có hai người khiêng, t ...