Danh mục

Đoán Án Kỳ Quan - Chương 5

Số trang: 11      Loại file: pdf      Dung lượng: 164.18 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (11 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tu nhân tích đức để nuôi thân. Sâm, hay thuốc quý đã thất truyền. Sâm, linh chưa hẳn cứu người được, Mới biết thầy lang đoán bệnh nhầm.Ngài Phạm Văn Chính từng nói: "Không làm lương tướng mà làm lương y." Bạn nghĩ rằng từ tể tướng trở xuống, trong triều đình là thượng thư, thị lang, hàn chiêm khoa đạo, rồi đến những người giữ các chức sắc khác, bên ngoài là đốc phủ tự đạo, cho tới quan các châu, huyện, biết bao nhiêu người thèm khát muốn làm nên sự nghiệp. Song vì sao ngài Văn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoán Án Kỳ Quan - Chương 5 Đoán Án Kỳ Quan Chương 5 Gian Tà Ác Độc Bị Lăng Trì Mơ Thấy Điềm Lành Thoát Lưới Giăng Tu nhân tích đức để nuôi thân. Sâm, hay thuốc quý đã thất truyền. Sâm, linh chưa hẳn cứu người được, Mới biết thầy lang đoán bệnh nhầm. Ngài Phạm Văn Chính từng nói: Không làm lương tướng mà làmlương y. Bạn nghĩ rằng từ tể tướng trở xuống, trong triều đình là thượng thư,thị lang, hàn chiêm khoa đạo, rồi đến những người giữ các chức sắc khác,bên ngoài là đốc phủ tự đạo, cho tới quan các châu, huyện, biết bao nhiêungười thèm khát muốn làm nên sự nghiệp. Song vì sao ngài Văn Chính,ngay cả lương tướng cũng không muốn làm, mà lại muốn làm lương y. Nênbiết rằng, tể tướng có quyền sinh quyền sát. Tể tướng cứu vớt cả thiên hạ, thìlà lương tướng. Thầy thuốc cứu vớt cả một vùng, thì là lương y. Chưa thấyngười nào mạo muội mà làm việc này cả. Những người thầy thuốc ngày nay chỉ ghi ra mấy vị thuốc, nghĩ ramấy thang, ấn tay xem mạch, không phân biệt được phù, trầm, trì, xác(1) thếmà cầm bút kê đơn, không biết gia giảm điều hòa. Hễ đến nhà người bệnhthì nói ông nọ ông kia mời tôi, quan ở làng nọ đến nói với tôi, người nọngười kia tôi đã chữa khỏi... Đến căn bệnh này, thì chẳng khổ công suy nghĩtìm hiểu bốc bừa một thang, thuốc chẳng đúng bệnh, bèn dương dương tựđắc khoe khoang, như Lô Y, Biển Thước(2) tái sinh. Nếu như uống khôngkhỏi bệnh bèn nói rằng loại bệnh này rất kỳ quái, e rằng có biến chứng. Hỏinó biến thành chứng gì, thì mù tịt không biết. Họ lại còn có một sai lầm nữalà, biết rằng bốc thuốc sai, nếu chịu thay một phương thuốc khác, thì bệnh ấycó thể cứu được nhưng họ khăng khăng không nhận sai, sợ rằng thang trướcthang sau khác nhau, tổn hại đến thanh danh của mình, thôi thì để họ chếtcho xong. Người xưa nói: Người thầy thuốc phải biết thương người. Ngàynay họ chỉ làm nghề để mưu sinh, cốt sao kiếm được nhiều tiền, sống chếtmặc bây, tiền thầy bỏ túi. (1) Phù, trầm, trì, xác: các biểu hiện khi mạch đập (phù: nổi, trầm:chìm, trì: chậm, xác: nhanh). (2) Lô Y, Biển Thước: những thầy thuốc giỏi thời xưa ở Trung Quốc. Xưa kia, ở nhà một viên quan nọ có một cô con gái, tìm được mộtngười đến ở rể mà vẫn chưa cưới. Một hôm cô gái ấy bị cảm qua loa, quanvội mời một vị thầy thuốc đến thăm bệnh. Người thầy thuốc này vốn nổitiếng xưa nay, đặt ngón tay lên mạch là ông đoán ngay được tình trạng bệnhtật, không cần phải hỏi bệnh nhân, cho nên cả ấp đều cho ông là danh y. Mờinăm lần bảy lượt ông mới chịu đến. Cha cô đưa ông vào phòng khám bệnh,xem xong trở ra ông bèn chúc mừng, nói: - Đây không phải là bệnh, mà rất mừng là mạch ấy chứng tỏ đã có thai.Có điều thai nhi không an, uống vài chén thuốc an thai là khỏi ngay. Cha cô im lặng không đáp. Nào ngờ chàng rể ngồi bên nghe thấy, độtnhiên nổi giận, bỏ về nhà nói với cha mẹ, định bỏ cô. Chờ cho thầy thuốc đikhỏi, cha cô nghĩ: Gia pháp của nhà ta rất nghiêm, sao lại có chuyện đó!Phải nghĩ cách nào bịt mồm thầy thuốc lại mới được. Thấy con rể bỏ về nhà,ông đến nhà thông gia, nói nhỏ với chàng rể mấy câu, chàng rể không nóinăng gì, trở lại nhà bố vợ như cũ. Hai hôm sau, ông lại mời người thầy thuốc ấy đến nhà, nói với ôngrằng: - Sau khi uống thuốc xong, thấy người dễ chịu, thuốc rất hiệu nghiệm.Song thai vẫn chưa điều hòa, xin ông xem mạch, cho ít viên thuốc. Thầy thuốc hớn hở tới giường xem mạch. Xem xong nói: - Tôi nói không sai mà, thai đã ba tháng, chỉ cần làm một tể thuốc viênđể dưỡng thai, xem ra đứa bé là một vị tướng công. Cha cô mời thầy thuốc ngồi tại giường kê đơn. Vừa mới viết xong, thì thấy một người con trai từ trong màn bước ra,vả đánh bóp vào mặt thầy thuốc, chửi: - Ta là đàn ông mà bảo ta mang thai, sinh ra tướng công! Trách nàocon gái trinh tiết lại nói đã có thai! Ta phải kiện ngươi lên quan. Thấy thuốc cuống lên, xấu hổ, mặt đỏ như gấc chín. Họ lôi ra nhàngoài, ông ta quỳ xuống khấu đầu nhận tội. Cha cô nói: - Ngươi nói con rể ta có thai, thì cũng chẳng sao, song ngươi nói congái ta có thai, thì điều ấy quan hệ đến thanh danh, chẳng khác nào ngươi đãlàm hại cả đời con gái, ta không thể tha ngươi được. Bỗng thấy một đứa ở xách ra một cái thùng trông rất sạch sẽ nói: - Đây là của bà tôi, thấy ông vất vả, bà tôi xin tặng ông cái thùng này. Thế rồi nó mở nắp thùng ra, một thùng phân đầy tràn, dốc từ đầu ôngta dốc xuống, như một chiếc mũ có những tua hạt châu. Mọi người bịt mũicười. Thầy thuốc cuống cuồng chui xuống gầm bàn, giãy giụa loạn xạ, phântươi cả vào mồm, không sao há ra được. Cả nhà càng tức cười. ông chủ cũngbật cười: - Ta định giải ngươi lên quan trị tội, nay thấy thế này, thôi hãy tha chonó! Nó không sợ ăn cứt, song chú ...

Tài liệu được xem nhiều: